🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Trác Dương nhìn thấy Tịch Sâm, tay cầm điện thoại thoáng buông lỏng, “Tịch Sâm… sao anh lại tới đây?”
“Thấy em chạy qua bên này nên đuổi theo.” Tịch Sâm đáp, khi anh thấy Trác Dương vội vã chạy đi, lập tức kêu tài xế đuổi theo, anh hỏi cậu, “Báo cảnh sát chưa?”
Trác Dương nói, “Đang chuẩn bị gọi điện thoại.”
Tịch Sâm gật đầu, lần thứ hai nhìn về phía hai vợ chồng nhà kia.
Bọn họ ban đầu khi nhìn thấy Tịch Sâm thì hơi e sợ, dù sao ngoại hình và khí thế của anh đều rất không tầm thường, mà vừa nghe đến Trác Dương định báo cảnh sát, ngoài phẫn nộ thì không để ý gì nữa. Không phải bọn họ chưa từng tới đồn công an, họ còn biết rõ cảnh sát cũng ngại phiền giải quyết mấy vụ tranh chấp dân sự này, phần lớn là hòa giải. Hòa giải một lần họ lại gây sự một lần, những việc này hai người bọn họ cũng làm quen rồi, kinh nghiệm khá dồi dào, thử xem đếm cuối cùng, ai kiên nhẫn hơn ai.
Giọng người phụ nữ giả bộ già đời nói với cậu, “Cậu báo đi, có bản lĩnh thì báo cảnh sát đi, tôi xem cậu làm gì được chúng tôi.”
Trác Dương mắt không thấy, tâm không phiền quay sang một bên gọi điện thoại, kể rõ sự tình và chờ cảnh sát đến.
Quần áo Nịnh Nịnh còn ướt, mặc dù là mùa hè, nhưng mẹ Trác vẫn sợ bé sinh bệnh, bà thì không rời đi được, nên bảo Trác Dương đưa bé lên lầu thay quần áo. Tịch Sâm để tài xế ở lại với mẹ Trác, anh ôm Nịnh Nịnh đi cùng Trác Dương lên lầu.
Ngày hôm nay Nịnh Nịnh vô cùng sợ hãi, đến giờ vẫn thút thít nghẹn ngào không ngừng được, hàng mi ngậm nước, nằm nhoài trong lồng ngực chú Tịch, nhìn qua cực kì đáng thương.
Sau khi giúp Nịnh Nịnh thay quần áo, Trác Dương hơi lúng túng mà nói với anh, “Tịch tổng, hôm nay tôi muốn xin nghỉ.”
“Được.” Tịch Sâm đáp, anh nhìn đôi mắt vẫn mang theo kinh hoàng, bất an của Nịnh Nịnh, “Để Nịnh Nịnh cùng tôi đến công ty đi.”
Lát nữa Trác Dương sẽ cùng mẹ Trác đến đồn công an, cậu không muốn bé lại phải đối mặt với cặp vợ chồng hung thần ác sát kia, nhưng cũng không biết nhờ ai chăm nom bé, nay nghe Tịch Sâm đưa ra đề nghị này, rất hợp ý cậu.
Do dự một chút, cậu hỏi Nịnh Nịnh có muốn cùng Tịch Sâm đến công ty không, “Chỉ nửa ngày thôi, buổi trưa ba ba sẽ tới đón con.”
Trước đây bé cùng chú Tịch cùng nhau chơi đùa, bên cạnh luôn luôn có cả Trác Dương, bé chưa từng một mình ở chung với Tịch Sâm. Thế nhưng bé hoàn toàn tin tưởng anh, cho nên cũng không chút do dự mà đồng ý, bé nói với cậu, “Buổi trưa ba ba nhất định phải tới đón con nha.”
Trác Dương gật đầu, nghiêng mặt để Nịnh Nịnh hôn cậu một cái, sau đó xoa xoa đầu bé, nói với Tịch Sâm, “Vậy làm phiền anh trông Nịnh Nịnh giúp tôi.”
Tịch Sâm kéo tay Nịnh Nịnh, “Tôi và Nịnh Nịnh ở công ty chờ em.”
Khi bọn họ xuống lầu, cảnh sát cũng vừa tới, đang thẩm vấn hai người kia. Giọng nói bọn họ rất lớn, lại vô cùng hung ác, Nịnh Nịnh vừa nhìn thấy, vai lại co rúm, nắm tay Tịch Sâm lùi một bước trốn sau hai chân anh.
Tịch Sâm ngồi xuống vỗ tay Nịnh Nịnh, nói với Trác Dương, “Tôi và Nịnh Nịnh không thể đi cùng, nhưng có việc gì cứ gọi cho tôi.”
Trác Dương ‘ừ’ một tiếng, bước đi.
Sau đó, Tịch Sâm đưa Nịnh Nịnh rời khỏi nơi này. Trên đường đi có ghé qua trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ chơi. Đến công ty, anh ôm Nịnh Nịnh xuống xe, sửa sang lại quần áo cho cô bé rồi mới dắt tay bé bước vào.
Ba cô lễ tân đã nở một nụ cười tiêu chuẩn khi nhìn thấy xe của Tịch Sâm. Nhưng khi họ thấy anh dắt tay một bé gái, nụ cười trên ba khuôn mặt đều trở nên cứng ngắc. Họ nhìn nhau và tự hỏi có phải mình hoa mắt rồi không?
Hiện tại đã gần tới giờ làm việc, đại sảnh rất nhiều nhân viên, họ đều thấy hai người, khi ánh mắt của họ rơi trên người Nịnh Nịnh, đều không khống chế được kinh ngạc.
Chân nhỏ bước từng bước rất chậm, bé ngẩng đầu nhìn xung quanh, bé biết đây là nơi ba ba công tác. Nịnh Nịnh không sợ người lạ, thấy các nhân viên tò mò nhìn sang, bé cũng hiếu kì nhìn lại, khi ánh mắt bé dừng lại ở ba chị xinh đẹp, liền sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhoẻn miệng cười.
Ba cô gái hít sâu một hơi, rồi cũng đáp lại một nụ cười thân thiện nhất. Chờ Tịch Sâm và Nịnh Nịnh vào thang máy, lập tức tập trung lại thảo luận.
“Ngoại hình hai người thật giống nhau.”
“Đó không phải là con gái của Tịch tổng đâu, đúng không?”
“Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói Tịch tổng đã kết hôn.”
“Tịch tổng không phải mới về nước hay sao, có thể là kết hôn ở nước ngoài rồi cũng nên.”
Ngoại trừ bàn lễ tân, mỗi người nhìn thấy Nịnh Nịnh đều đang điên cuồng thảo luận, nhiều nhóm QQ và nhóm Wechat đang liên tục nhấp nháy, ngay cả những nhóm luôn luôn nghiêm túc công tác cũng có người không nhịn được hiếu kì.
Trần Trạch đến công ty từ sớm, y đang sắp xếp tài liệu cần sử dụng, tranh thủ liếc mắt nhìn nhóm công tác, thì thấy có không ít người tag y, hỏi có phải Tịch Sâm đã kết hôn và có một cô con gái không.
Trần Trạch kéo lên xem nhật kí trò chuyện, trong đầu có ít suy đoán, y đóng khung chat, không trả lời.
Chỉ chốc lát sau, Tịch Sâm mang Nịnh Nịnh đến văn phòng. Trần Trạch nhìn đôi mắt vô cùng giống Tịch Sâm kia, thầm nghĩ không trách các nhân viên hiếu kì như vậy, lần thứ nhất y nhìn thấy Nịnh Nịnh, trong lòng cũng mười phần khiếp sợ, không hiểu tại sao hai con người không có liên hệ gì với nhau mà lớn lên lại giống nhau như thế. Nhưng trên thế giới này cũng có hàng ngàn hàng vạn điều kì diệu, ví dụ như, một ngôi sao nam nào đó trông rất giống một diễn viên khác không liên quan gì đến anh ta.
Tịch Sâm vừa tới công ty, đồ chơi của Nịnh Nịnh cũng được đưa đến. Ngoại trừ đồ chơi, còn có thảm trải sàn mới. Tịch Sâm làm việc, Nịnh Nịnh ngồi trên thảm chơi đồ chơi.
Một buổi sáng, mỗi quản lý vào văn phòng Tịch Sâm báo cáo nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc. Sáng nay bọn họ vừa đến thì nghe nói, Tịch Sâm mang con gái đến công ty làm việc, cảm thấy điều này không thể xảy ra. Đối với họ, tính tình Tịch Sâm lạnh nhạt đến mức khó mà mô tả, đôi khi còn rất vô tình, người như vậy sẽ thích người khác sao, lại còn có con gái? Đừng nói mơ giữa ban ngày!
Nhưng những ý nghĩ kia đã tan vỡ từng mảnh sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Nịnh Nịnh.
Có người không nhịn được tò mò, hỏi anh, “Tịch tổng, đây là con gái ngài sao? Cô bé thật giống ngài!”
Tịch Sâm từ văn kiện ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Không phải, là con gái của bạn tôi.”
Lúc này, Nịnh Nịnh gọi anh, “Chú Tịch, con muốn đi vệ sinh.”
Tịch Sâm gọi một thư kí nữ vào, đưa bé đến phòng vệ sinh.
Người đặt câu hỏi trước đó không tin Tịch Sâm có con gái, hiện tại cũng không tin Nịnh Nịnh không phải con gái anh, anh ta mang theo gương mặt đầy hoài nghi ra ngoài, cùng một đồng nghiệp khác đã gặp Nịnh Nịnh thảo luận, “Giống! Thật sự giống!”
Bọn họ hiện tại nhất trí cho rằng Nịnh Nịnh chính là con gái của Tịch Sâm, chỉ là bọn họ không nghe thấy tin tức anh từng kết hôn mà? Trong bọn họ cũng có người giống Trần Trạch, đều cùng Tịch Sâm ra nước ngoại rồi lại cùng về nước, biết rõ phương diện tình cảm của anh, đều nói Tịch Sâm chưa kết hôn.
Chẳng lẽ là con riêng?
Nói chung, không hết buổi sáng, tin tức Tịch Sâm mang con gái đến công ty đã lan truyền từ công ty ra bên ngoài.
Buổi trưa, Trác Dương mang hai hộp thức ăn đến công ty. Nịnh Nịnh vừa thấy cậu, lập tức ném đồ chơi trong tay, nhào tới ôm cậu, tràn ngập ỷ lại nói, “Ba ba, cuối cùng ba cũng đến.”
Ngày hôm nay Nịnh Nịnh chịu kinh hách nên đặc biệt dính người. Trác Dương ôm bé, đặt hộp cơm lên bàn trà, động viên, “Ba ba đã nói là sẽ đến mà.”
Trác Dương thả bé xuống ghế salon, mở hộp cơm ra, nói với Tịch Sâm, “Những món này là mẹ tôi làm, tay nghề cũng được, hôm nay anh ăn tạm một chút.”
Tịch Sâm nhìn, đều là món anh yêu thích, hiển nhiên vì anh mà cố ý chuẩn bị.
Tịch Sâm ngồi xuống giúp đỡ bày cơm, nhìn Nịnh Nịnh nói với cậu, “Ngày hôm nay tâm trạng Nịnh Nịnh không tốt, buổi chiều em nhớ để ý bé.”
“Tôi hiểu.” Trác Dương đáp.
Bởi vì mẹ Trác đi đứng khó khăn, mấy năm qua, mọi người đối với Trác Dương bọn họ luôn là đồng cảm thiện ý, tình huống như ngày hôm nay là lần thứ nhất Nịnh Nịnh gặp phải, bé cảm thấy lo sợ, bất an là bình thường.
“Đúng rồi, cảm ơn anh giúp tôi mời luật sư.” Cậu nói với anh.
Trên đường tới đồn cảnh sát chỉ có cậu và mẹ, nhưng khi bọn họ vừa đến nơi, luật sư mà Tịch Sâm gọi đến đã theo sau. Khi hai vợ chồng kia đến đồn cảnh sát, thái độ của họ vẫn như trước kiêu ngạo không nói lý, đến khi luật sư đưa tới một tờ danh thiếp, thì lộ ra thần sắc hoang mang, sau đó không lâu, con gái của bọn họ tới, liên tục áy náy nói xin lỗi cậu và mẹ Trác, cũng khẩn trương và chân thành đề nghị bồi thường.
Trác Dương biết tất cả những điều này đều là Tịch Sâm làm, cậu vô cùng cảm kích.
Tịch Sâm gắp cho Nịnh Nịnh một cái cánh gà, trả lời, “Đây là những việc bạn trai nên làm.”
Mặt Trác Dương nhất thời nóng lên, cậu liếc nhìn Nịnh Nịnh đang vùi đầu đối phó cánh gà, thấp giọng nói, “Anh không phải bạn trai của tôi.”
“Không sớm thì muộn cũng sẽ phải.” Tịch Sâm nói.
Trác Dương vùi đầu ăn cơm, nghĩ thầm, Tịch Sâm bây giờ thật bá đạo, trước đây anh rõ ràng không phải như thế mà…
Sau đó, Trác Dương nhớ lại lời nhắc nhở của mẹ Trác, do dự nửa ngày mới hỏi anh, “Sắp tới… anh có thời gian hay không?”
Tịch Sâm nói, “Nếu như em muốn hẹn hò với tôi, tôi sẽ có thời gian.”
Trác Dương bối rối, tức giận nhỏ giọng nói, “Vậy quên đi.”
Tịch Sâm im lặng cong môi, không tiếp tục trêu cậu nữa, “Không được, tôi biết sắp đến sinh nhật em.”
Ngày trước anh nhờ Trần Trạch điều tra những thông tin cơ bản của Trác Dương, trên đó có ngày sinh của cậu, anh phát hiện cậu sinh sau anh tròn một tháng, nên đã nhớ kĩ ngày này.
Nịnh Nịnh nghe đến hai chữ ‘sinh nhật’, ngẩng đầu, vỗ tay, hưng phấn hô, “Sinh nhật, có thể ăn bánh gato chúc mừng sinh nhật!”
Tịch Sâm xoa xoa đầu bé, nhìn Trác Dương.
Lúc này, cậu mới nói, “Sắp tới sinh nhật tôi, mẹ muốn mời anh đến nhà ăn cơm.”
“Được, tôi sẽ đến.” Tịch Sâm trả lời.
“Anh, anh không cần chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi đâu.” Đáng ra cậu cũng không muốn nói tới vấn đề này, cậu sợ nói ra tựa như đang cố ý đòi quà, mà không nói, lại sợ Tịch Sâm mua quà quá đắt.
“Quà sinh nhật không thể thiếu.” Chắc chắn là thế, Tịch Sâm nói, nhưng anh cân nhắc đến tính tình Trác Dương, vẫn bổ sung, “Một món quà rất bình thường.”
Tuy rằng Trác Dương muốn một thứ bình thường hơn cái ‘bình thường’ trong lời nói của anh, thế nhưng anh đã nói như vậy, có nghĩa là anh cũng biết cậu đang lo lắng cái gì, món quà anh chuẩn bị sẽ không đắt đến mức cậu không tiếp thu được.
~Hết chương 21~
*Tencent QQ còn được gọi là QQ, là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web được phát triển bởi gã khổng lồ công nghệ Trung Quốc Tencent.
*WeChat là một ứng dụng đa mục đích: gửi tin nhắn, phương tiện truyền thông xã hội và thanh toán di động Trung Quốc được Tencent phát triển.
(Nguồn: wikipedia)