*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau trời lại mưa.
Chín giờ sáng, Tịch Sâm xuống lầu ăn điểm tâm, không nhìn Trác Dương, bèn hỏi Nghiêm Khải vẫn còn đang ngái ngủ bên cạnh, “Trác Dương đâu?”
“Cậu ấy chưa dậy sao.” Nghiêm Khải cũng không rõ lắm, “Sáng nay em chưa thấy cậu ấy, mà nhân tiện, ngày hôm qua hai người đều bỏ đi, cãi nhau à?”
Tịch Sâm không để ý tới hắn, cầm điện thoại gọi cho cậu. Anh biết tính tình Trác Dương, cậu sẽ không dậy muộn, đặc biệt là khi còn đang ở nhà người khác.
Chuông vang lên hồi lâu nhưng không có ai bắt máy. Anh cay mày, quay người đi lên lầu.
Phòng Trác Dương là gian cuối cùng trên tầng ba. Tịch Sâm gõ cửa, gọi, “Trác Dương.”
Anh đứng tại chỗ chờ một lát, không nghe thấy động tĩnh bên trong, vặn vặn tay nắm, cửa không khóa, liền nói, “Trác Dương, tôi vào nhé.”
Tịch Sâm đi vào, phát hiện điều hòa trong phòng không mở, dù hôm nay có mưa nhưng không khí vẫn rất oi bức. Trác Dương nằm trên giường, cơ thể hơi cuộn lại, chân mày cau lại tựa như bất an, hô hấp nặng nề, tóc ướt nhẹp mồ hôi.
“Trác Dương?” Tịch Sâm vỗ vỗ vai cậu.
Trác Dương không mở mắt, chỉ nhỏ giọng hừ một tiếng.
Đặt tay lên trán cậu, lập tức bị nhiệt độ làm cho kinh ngạc, anh nhanh chóng gọi cho bác sĩ gia đình của Nghiêm gia. Cũng may hai ngày nay tổ chức sinh nhật cho Nghiêm phu nhân, khách mời trong nhà tương đối nhiều, vốn để phòng ngừa chuyện không may, Nghiêm gia mời bác sĩ gia đình đến ở căn nhà ngay bên cạnh, cho nên chưa đến hai phút sau, bác sĩ đã tới. Bác sĩ đo nhiệt độ cho cậu, gần bốn mươi độ, bởi vậy mới bất tỉnh.
Trước khi đặt đường truyền cho cậu, bác sĩ kiến nghị anh giúp cậu thay một bộ quần áo, vốn là mùa hè, trong phòng lại không bật điều hòa, áo ngủ của Trác Dương đã ướt đẫm mồ hôi, dính vào người sẽ không thoải mái.
Tịch Sâm trở về phòng cầm một bộ ngủ của mình tới, chuẩn bị thay cho cậu trước. Khi cởi khuy áo, Tịch Sâm liếc thấy vết sẹo ở bụng dưới Trác Dương, động tác hơi ngừng lại rồi tiếp tục mặc cho cậu áo mới, sau đó mới để bác sĩ truyền nước.
Tịch Sâm mang một chậu nước ấm đến, muốn lau mồ hôi cho Trác Dương.
Khi Nghiêm Khải cùng bác sĩ lên lầu, thấy Tịch Sâm đang bận rộn chăm sóc Trác Dương, lập tức kinh ngạc không thôi. Mỗi khi anh họ đối mặt với Trác trợ lý, tựa như thay đổi thành một người khác vậy.
Nghiêm phu nhân khi biết Trác Dương sinh bệnh cũng đến thăm một lúc, sau đó trong phòng chỉ còn một mình Tịch Sâm trông coi cậu.
Trác Dương bị sốt đến mơ hồ, không có phản ứng gì với bên ngoài, mỗi khi bị chạm vào chỉ phát ra chút âm thanh, thời gian còn lại thì vô cùng yên tĩnh. Lúc cậu tỉnh lại đã hơn mười một giờ, túi thuốc cuối cùng cũng sắp truyền xong.
Cậu hình như không biết mình bị sốt, muốn giơ tay xoa xoa cái trán. Nhưng còn chưa kịp di chuyển, đã ngay lập tức bị Tịch Sâm ngồi bên cạnh giữ lại.
“Tịch tổng?” Trác Dương không nghĩ tới ở trong phòng cũng nhìn thấy Tịch Sâm, cậu khó hiểu đảo mắt, lúc này mới phát hiện kim truyền nước còn cắm trên tay.
“Cậu bị sốt.” Tịch Sâm để quyển sách trên tay xuống, đặt tay Trác Dương về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn cậu, “Có khát nước không?”
Trác Dương mím đôi môi khô khốc, gật đầu, “Có một chút.”
Tịch Sâm cầm lấy cốc nước đã chuẩn bị từ trước, chạm cổ tay vào thành cốc, thấy không nóng lắm, đứng dậy đỡ Trác Dương.
Tay trái cậu chống giường, có ý né tránh mà nghiêng người sang bên kia, “Tịch tổng, tôi tự làm được.”
Tịch Sâm nhìn cậu hai giây, chờ cậu ngồi ổn định mới đưa cốc nước sang.
Trác Dương uống một hơi hết cốc nước, anh hỏi cậu có muốn thêm không, Trác Dương lắc đầu, cậu muốn tự mình đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nhưng cái giường này quá lớn, tủ lại cách hơi xa. Sau khi cậu duỗi tay vài giây, Tịch Sâm cầm lấy chiếc cốc và đặt xuống.
Trác Dương mím môi, “Tịch tổng, làm phiền ngài rồi.”
Sau đó ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, thần sắc hoảng hốt.
Thời tiết bên ngoài ảm đạm, mưa rơi tí tách, năm đó khi cậu bị bóng rổ đập chảy máu mũi, Tịch Sâm đưa cậu đến phòng y tế, thời tiết ngày đó cũng không khác bây giờ là bao. Cậu và anh bị cơn mưa giữ lại phòng y tế, cậu ngồi trên giường, anh ngồi bên cạnh, qua ô cửa sổ, bọn họ nhìn mưa rơi rất lâu.
Tịch Sâm ngẩng đầu nhìn túi thuốc, “Bác sĩ nói thuốc này hơi buốt, cậu có muốn truyền chậm lại không?”
Trác Dương hoàn hồn, vươn tay gãi gãi mu bàn tay gần kim tiêm, toàn bộ cánh tay thực sự hơi đau, nhưng cậu vẫn lắc đầu, “Không cần đâu.” Nhịn một chút sẽ qua.
Lúc này, cậu mới chú ý tới trên người không phải quần áo của mình, nhưng cũng rất quen thuộc, mỗi khi sắp xếp quần áo cho Tịch Sâm, cậu đều sẽ thấy bộ đồ này.
Tịch Sâm giải thích, “Quần áo của cậu ướt, bác sĩ đề nghị thay cho cậu, nhưng lúc đó quá vội, tôi không tìm thấy vali của cậu đâu.”
Trác Dương gật đầu biểu thị đã biết, cậu rũ mắt, chóp mũi toàn là mùi nước giặt thơm ngát.
Bầu không khí trở nên trầm mặc, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Nghiêm Khải ở bên ngoài gọi, “Anh họ, Trác trợ lý tỉnh chưa?”
Tịch Sâm đứng dậy mở cửa, “Vừa mới tỉnh.”
Nghiêm Khải bước vào, vỗ ngực một cách cường điệu, nói với Trác Dương, “Trác trợ lý, hôm nay cậu làm chúng tôi sợ quá, sốt tới bốn mươi độ.”
Trác Dương ngượng ngùng đáp, “Có thể do hôm qua bị gió lạnh thổi, sau đó lại nằm điều hòa.” Tối hôm qua xuất hiện triệu chứng cảm cúm, cậu đã uống thuốc rồi, không nghĩ tới hôm nay vẫn sốt cao.
Mấy năm nay cậu cũng hay bị cảm lạnh nhưng không phát sốt, không ngờ lần này lại sốt cao như thế.
“Cậu phải cảm ơn anh họ tôi nha.” Nghiêm Khải nói, “May mà anh tôi đúng lúc phát hiện, không là xảy ra chuyện lớn rồi.”
Trác Dương nhỏ giọng ‘ừ’ một tiếng.
Tịch Sâm tiếp tục ngồi trên ghế lật sách, ánh mắt Nghiêm Khải quét qua quét lại người bọn họ mấy lần, sau đó cười nói, “Cơm trưa đã làm xong, anh họ, em đã bảo người mang lên cho Trác trợ lý, còn anh thì sao, có xuống ăn không?”
Tịch Sâm cúi đầu đọc sách, lật một tờ rồi nói, “Đưa lên đây cho tôi.”
Nghiêm Khải cười hì hì, “Vậy để em kêu người chuẩn bị.”
Trác Dương vẫn chưa truyền xong, tuy có thể di chuyển cọc truyền sang cạnh bàn học nhưng Tịch Sâm không đồng ý, bảo người làm lấy một chiếc bàn có thể điều chỉnh độ cao đặt lên giường, như vậy cậu chỉ cần di chuyển thân thể một chút là được.
Trác Dương sinh bệnh, bữa ăn phòng bếp chuẩn bị đều là các món thanh đạm. Người làm mang cơm đến, Tịch Sâm giúp Trác Dương dọn đồ ăn, hai người không ai nói gì, cùng nhau ăn cơm.
Sau một lát, Tịch Sâm đột nhiên hỏi: “Vết sẹo ở bụng cậu làm sao mà có?”
Trác Dương đang uống cháo hoa, bị Tịch Sâm hỏi vấn đề này, lập tức sặc thức ăn, quay sang một bên ho không ngừng. Trác Dương vừa nãy chỉ lo mình mặc quần áo của Tịch Sâm mà quên đi vết sẹo trên cơ thể, cậu vội vàng hỏi lại, “Anh… khụ khụ, anh thấy rồi?”
“Tôi đã thấy nó.” Vết sẹo rõ ràng như thế không nhìn thấy mới là lạ. Tịch Sâm đưa giấy ăn, nghiêng người vỗ nhẹ lưng cho cậu.
Trác Dương ho khan một hồi mới dừng lại, cậu dùng khăn giấy lau miệng, mơ hồ đáp, “Không có gì, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi.”
Tịch Sâm hỏi như vậy, cũng chỉ vì cậu mà lo lắng. Mà bộ dáng của Trác Dương nói cho anh biết chuyện không đơn giản như vậy. xem ra vết sẹo kia có ẩn tình khác, chỉ là cậu không muốn mói, anh cũng không hỏi lại.
Hai người lặng lẽ kết thúc bữa ăn, thuốc của Trác Dương cũng hết. Bác sĩ đến rút kim, đo lại thân nhiệt cho cậu, cơn sốt đã lui dần. Bởi vì lúc trước Tịch Sâm tự mình giúp Trác Dương thay quần áo, động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ chu đáo, nên bác sĩ dặn dò anh phải chú ý đến cậu, nếu như buổi chiều hoặc buổi tối sốt lại, thì gọi cho anh ta.
Tịch Sâm đồng ý, “Được.”
Trác Dương dựa vào đầu giường, đang dùng bông ấn lỗ kim để cầm máu, sau khi bác sĩ rời đi, cậu thì thầm, “Cảm ơn anh, Tịch tổng.”
Trong phòng bật điều hòa, Tịch Sâm kéo chăn đến eo Trác Dương, rồi bất ngờ đưa tay nắm lấy cằm cậu, muốn cậu nhìn anh.
Tịch Sâm nói, “Trác Dương, cậu biết tại sao tôi làm như thế.”
Trác Dương vội vã nghiêng đầu, tay Tịch Sâm chạm vào cằm cậu gây ra một cơn chấn động, đôi môi cậu run rẩy, gần như cầu xin mà nói, “Tịch tổng, chúng ta không đề cập đến chuyện này được không?”
“Tại sao không được đề cập tới.” Tịch Sâm áp sát, hơi thở thổi qua mặt cậu, tay anh chạm nhẹ lên lỗ tai Trác Dương, sau khi nhìn thấy nó run lên, hơi cong môi, “Em đỏ mặt.”
Lúc đầu Tịch Sâm không chú ý, sau đó mới dần dần phát hiện, chỉ cần anh hơi thân mật với cậu một chút, mặt Trác Dương sẽ đỏ. Điều này có nghĩa là gì, chỉ cần không phải kẻ ngốc, không thể không đoán ra.
“Tịch, Tịch Sâm…” Tay Trác Dương buông cầm bông gòn ra, chặn lại lồng ngực anh, cậu hơi ngửa ra sau, dính sát vào đầu giường, cố gắng giữ khoảng cách với anh. Trác Dương mím mím môi, cảm thấy bất lực vì khuôn mặt dễ dàng nóng lên và tất cả những cảm xúc không thể kiểm soát được của mình.
Từ khi gặp lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Trác Dương gọi tên anh, trái tim anh đột nhiên dịu lại, sức mạnh vừa trỗi dậy cũng tự nhiên nhẹ đi. Nhưng Tịch Sâm vẫn không thuận theo cậu mà lui về sau, đầu ngón tay tiếp tục vân vê lỗ tai cậu hai lượt, anh nói, “Trác Dương, với tôi em rất khác biệt, bất kể là quá khứ hay hiện tại.”
Tịch Sâm tức giận thôi mà Nghiêm phu nhân còn muốn đốt pháo ăn mừng, cho nên cậu biết, ‘sự khác biệt’ trong lời nói của anh quan trọng như thế nào. Nhưng khoảng cách giữa cậu và anh quá lớn, cậu sợ hãi sự lạnh lùng khi tình yêu cuồng nhiệt qua đi, lúc đó cậu sẽ sống không bằng chết, sẽ phải chịu đựng một đời đau khổ, cậu thật sự không có dũng khí bước qua một bước kia.
Nhưng trong lòng cậu lại có một âm thanh nho nhỏ không ngừng kháng nghị và hét lên: “Cậu không thử làm sao biết kết quả sẽ ra sao?”
Trác Dương từ từ quay đầu, mặt cậu chỉ cách mặt anh tầm một ngón tay, nhẹ giọng hỏi, “Là bởi vì đêm đó phải không?”
Là vì bọn họ vào đêm đó có tiếp xúc thân mật, cho nên anh mới… thích cậu?
“Chúng ta đều từng học về quan hệ nhân quả.” Ngón tay Tịch Sâm từ vành tai chậm rãi rơi xuống miêu tả gò má cậu.
Trác Dương chịu đựng cảm giác xa lạ nơi gò má, gật đầu.
Mắt Tịch Sâm từ từ rủ xuống, ngón tay từng chút một xẹt qua lông mày, đôi mắt, chóp mũi cùng đôi vì bị bệnh mà hơi nhạt màu của Trác Dương, anh nói, “Tôi yêu em, đêm hôm đó mới là quả.”
Cậu khẽ mở mắt, Tịch Sâm nói, anh yêu cậu…
~Hết chương 18~
*Tác giả có lời muốn nói:Tâm lý muốn lảng tránh của Trác Dương cũng dễ hiểu. Có một phép so sánh tương tự thế này, ví dụ như, tôi dành một vạn mua một chiếc máy tính để chơi game, nhưng sau đó tôi lại sợ mình sẽ không tự chủ được mà đam mê chơi game và trì hoãn viết tiểu thuyết, vì một khi tôi đã nghiện thì sẽ không ra chương mới, mà không phải ra chương mới sẽ cảm thấy rất sảng khoái, tiếp tục không ra chương mới sẽ tiếp tục sảng khoái, như vậy sẽ dễ dàng trầm mê. Nên rất nhiều lúc cảm thấy hứng thú với game nào đó, tôi sẽ luôn do dự tải xuống hay không tải xuống, đương nhiên cuối cùng sẽ không tải. Khi đó, tôi sẽ lựa chọn xem livestream, dù không mua, không tải xuống thì cũng xem như tôi đã chơi rồi. Ngay từ đầu đã ngăn chặn khả năng sẽ trầm mê. Tôi thường bị bạn bè nói, như vậy thì còn gì niềm vui trong cuộc sống nữa. Nhưng bây giờ tôi thấy vẫn ổn, căn bản là tôi tiếc tiền thôi QAQ, tôi biết mình chỉ có một chiếc máy tính bình thường…