Chương 13: Quốc tế thiếu nhi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau Khi Dẫn Bóng Chạy - Chương 13: Quốc tế thiếu nhiKhi nhìn thấy Tịch Sâm, Trác Dương cảm thấy anh không vui vẻ lắm. Là bởi vì vừa nãy cậu ra đây chưa báo với anh sao? Thế nhưng lúc đó anh đang cùng người khác tán gẫu, cậu không dám xen vào, cho là nói với Trần Trạch là được rồi.

Trác Dương gỡ tay Trác Thiến ra, giới thiệu với anh: “Tịch tổng, đây là em gái tôi, Trác Thiến.”

Trước đây Tịch Sâm chỉ cho người đơn giản điều tra một chút hôn nhân của Trác Dương, biết cậu có một người em gái nhưng không rõ dung mạo ra sao. Lúc này nghe thấy thân phận của cô, chút giận dữ, ấm ức trong lòng kia liền nhanh chóng tản đi.

Anh đưa tay về phía Trác Thiến: “Chào cô.”

Trác Thiến vẫn còn nhớ cảm giác toàn thân lạnh buốt khi Tịch Sâm liếc mắt một cái, cô rụt rè vươn tay cùng anh bắt tay.

Sau đó, Tịch Sâm quay đầu nói với Trác Dương: “Nửa giờ sau chúng ta trở về.”

“Tôi đã biết, thưa Tịch tổng.” Trác Dương đáp, cậu nghi hoặc liếc mắt nhìn Tịch Sâm, cậu cảm thấy tâm tình của anh bỗng nhiên trở nên tốt hơn.

Tịch Sâm rời đi trả lại không gian cho hai anh em. Nhìn bóng lưng Tịch Sâm, Trác Thiến nhỏ giọng nói: “Anh ơi, ông chủ của anh, khí thế thật dọa người.” Rõ ràng ánh mắt cùng ngữ khí đều bình thản, lại vô cớ làm cho cô cảm thấy sợ hãi, quả thực quá đáng sợ.

“Kì thực Tịch tổng rất tốt bụng.” Trác Dương nói. Khi cậu và Tịch Sâm ở cùng nhau, tuy rất hồi hộp nhưng cậu không sợ anh. Cậu căng thẳng chỉ vì sâu trong nội tâm cậu đối với Tịch Sâm có khát vọng cùng yêu thích, không liên quan gì đến tính tình của anh.

Kết thúc bữa thúc, cậu không đi cùng Trác Thiến, cô phải theo ông chủ trở về khách sạn. Ngày mai Trác Dương nghỉ phép, đêm nay Tịch Sâm vẫn đưa cậu về nhà trước.

Và, lại một lần nữa cùng Trác Dương lên nhà.

Đối với việc Tịch Sâm đến, Nịnh Nịnh bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh. Trác Dương cùng Tịch Sâm đồng thời xuất hiện, bé trước tiên nhào đến bên chân Tịch Sâm, sau đó mới ôm Trác Dương một cái, làm Trác Dương sâu sắc cảm nhận, từ khi anh xuất hiện, người ba ba đang nắm giữ vị trí yêu thích nhất của bé cũng khó mà giữ được.

Sắp tới ngày Quốc tế thiếu nhi, Nịnh Nịnh lấy ra một phong thư mời đưa cho Trác Dương, nói, “Ba ba, cô giáo dặn thứ sáu tuần sau ba đến vườn trẻ cùng con nha.”

Thư mời là do các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo chính mình làm, mỗi người làm hai cái, mời ba và mẹ ngày một tháng sáu đến vườn trẻ tham gia hoạt động. Nhưng Nịnh Nịnh chỉ có ba không có mẹ, hai thư mời của bé trước đây đều đưa cho Trác Dương một cái, mẹ Trác một cái. Mà lần này, Nịnh Nịnh cầm cái thư mời còn lại, nhìn Tịch Sâm, do dự nửa ngày, nói với Trác Dương, “Ba ba, con có thể đưa cho chú Tịch một cái không ạ?”

Tim Trác Dương khẽ ngừng lại, cậu ngồi xuống trước mặt cô bé, “Nịnh Nịnh, ngày một tháng sáu là thứ sáu, chú Tịch vẫn phải đi làm, chúng ta đưa thư mời cho bà nội được không con?”

Lý do chủ yếu là bởi mặc dù Tịch Sâm đối với Nịnh Nịnh có kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ là con gái của một cấp dưới mà thôi, anh có thể kiên nhẫn nói chuyện với bé thôi đã tốt lắm rồi.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhất thời dài ra, trong lòng Trác Dương không khỏi cũng sinh ra chút chua xót, Nịnh Nịnh muốn gần gũi với Tịch Sâm làm cho cậu không nhịn được suy nghĩ, cậu giấu đi quan hệ giữa anh và cô bé, có phải là quá ích kỉ.

Tịch Sâm chợt nói: “Không sao.” Anh không quá quen thuộc theo cậu ngồi xuống, nhận lấy chiếc thư mời tuy đơn giản nhưng rất đáng yêu, “Chú có thể đi.”

Trác Dương sửng sốt chớp mắt, vội nói, “Tịch tổng, chỉ là Nịnh Nịnh không hiểu chuyện nói lung tung thôi.” Tịch Sâm đồng ý làm cậu giật mình, có ông chủ nào lại cùng con gái của cấp dưới tham gia hoạt động mùng một tháng sáu chứ, anh làm như vậy, thật khó không làm cho cậu suy nghĩ nhiều.

Nịnh Nịnh đã nhào đến bên Tịch Sâm, kích động hỏi: “Chú Tịch, chú thực sự muốn đi ạ?”

“Muốn.” Tịch Sâm đáp, “Chú và ba cùng đưa con đi.” Anh nhìn Nịnh Nịnh, trong lòng có một cảm giác kỳ quái, anh rất không muốn tiểu nha đầu này lộ ra bộ dáng thất vọng, khổ sở.

“Chú Tịch, chú quá tốt!” Nịnh Nịnh nhảy nhót tại chỗ, trong đôi mắt to tràn đầy vui mừng.

Trác Dương thấy thế cũng không nói gì nữa, chỉ có thể hướng Tịch Sâm ngỏ ý cảm ơn.

Sau khi tiễn Tịch Sâm, khi Trác Dương vào cửa chỉ thấy mẹ Trác ấn ấn trán Nịnh Nịnh nói: “Đó là ông chủ của ba ba con, sao con dám đưa ra yêu cầu như vậy.”

Nịnh Nịnh le le lưỡi, “Nhưng chú Tịch rất tốt bụng nha.”

Kỳ thực trẻ con đối với cảm xúc của người lớn vô cùng mẫn cảm, các bé có thể trước mặt người lớn hoạt bát hay yên tĩnh, đều căn cứ vào cảm xúc của họ để tự điều chỉnh. Tịch Sâm đối với Nịnh Nịnh không có cảm giác xa cách, bé cảm giác được anh có thật sự thích bé hay không, cho nên mới có thể lớn gan đưa thư mời cho anh.

Mẹ Trác nhìn bé hết cách, chỉ thì thầm nói, “Lá gan lớn như vậy đến tột cùng là giống ai.”

Trác Dương ở trong lòng thở dài, giống ai, sẽ không phải giống cậu, hay người nhà họ Trác.



Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày Quốc tế thiếu nhi.

Tối thứ năm Trác Dương trở về nhà, ngày hôm sau cùng Nịnh Nịnh toàn thân mặc quần áo mới chờ ở dưới lầu, Tịch Sâm cũng đã đến.

“Chú Tịch!” Nịnh Nịnh chạy đến bên người Tịch Sâm, ngửa đầu vui vẻ gọi.

“Nịnh Nịnh hôm nay thật đáng yêu.” Nhìn ánh mắt lộ ra tia chờ đợi của cô bé, Tịch Sâm quay người từ trên tay tài xế nhận một hộp quà, đưa cho bé, “Tặng cho con, ngày Quốc tế thiếu nhi vui vẻ.”

“Con cảm ơn chú Tịch ạ.” Nịnh Nịnh nhận lấy món quà cũng không phải bộ dáng rất kinh hỉ, bé nhìn anh, lại nhìn anh, thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào, liền giống như bà cụ non thở dài thườn thượt.

Tịch Sâm khó hiểu mà nhìn Trác Dương, cậu hé miệng cười nói, “Nịnh Nịnh hy vọng anh xoa xoa đầu bé.”

Tịch Sâm hơi kinh ngạc sau đó ngướng mày, tay đặt nhẹ trên đầu bé xoa xoa, nói, “Chú sợ làm rối tóc con.”

Được xoa đầu, Nịnh Nịnh lập tức cao hứng, bé chủ động cà cà lòng bàn tay Tịch Sâm, nói, “Con có mang cái lược nhỏ, nếu rối ba ba sẽ chải lại cho con ạ.”

Trác Dương là một người ba đơn thân, chải đầu cho con gái là một trong những kỹ năng cần thiết.

“Lên xe đi.” Tịch Sâm mở cửa xe.

Nịnh Nịnh vừa lên xe, liền kêu một tiếng, tò mò hỏi Tịch Sâm: “Chú Tịch, cái này hình như không giống những chiếc ghế khác ạ?”

Tịch Sâm giúp bé ngồi lên, đáp, “Chiếc ghế này chuyên dùng cho con.”

Trác Dương tò mò liếc nhìn, phát hiện đó là chiếc ghế an toàn dành cho trẻ em. Cậu nhìn quanh xe một vòng, xác định đây là chiếc xe bình thường Tịch Sâm lái đi làm, xe này ngày hôm qua cậu ngồi còn chưa có ghế an toàn này, đây rõ ràng là ngày hôm nay trước khi Tịch Sâm đến đã cố ý chuẩn bị.

Trái tim cậu nhất thời phồng lên, cảm xúc thật khó tả.

Tịch Sâm giúp Nịnh Nịnh thắt dây an toàn, thấy Trác Dương còn ngẩn người ở đó, anh mở cửa xe phía phó lái, nói, “Làm sao không lên xe?”

“Ồ.” Trác Dương theo bản năng mà ngồi vào sau đó mới phản ứng đây đáng ra là công việc của trợ lý đối với ông chủ mới phải.

Tịch Sâm cùng Nịnh Nịnh ngồi ở phía sau, lúc đầu cậu cảm thấy có phải vị trí của hai người ngược rồi không, đợi sau khi xe lăn bánh, cậu nghe Nịnh Nịnh liên tục không ngừng nghỉ nói chuyện với Tịch Sâm, mới cảm thấy may là anh đã dự liệu trước, với bộ dáng Nịnh Nịnh bây giờ, nếu như Tịch Sâm ngồi ở phía trước, vì đáp lại lời nói của bé chẳng phải cái cổ của anh đều muốn gãy hay sao.

Ngày mùng một tháng sáu, phụ huynh đến vườn trẻ rất đông, đến đầu con đường vào vườn trẻ, bọn họ liền xuống xe, Nịnh Nịnh vừa bước xuống đã kéo tay Tịch Sâm, chờ Trác Dương xuống mới lắc lắc tay nhỏ với cậu, “Ba ba!”, ra hiệu cho cậu nhanh chóng nắm lấy cái tay này của bé.

Trác Dương không quá tự nhiên bước tới, cùng Tịch Sâm hai bên trái phải nắm tay Nịnh Nịnh.

Trên đường, cũng có nhiều phụ huynh khác nắm tay con mình đến vườn trẻ.

Nịnh Nịnh gặp mấy bạn cùng lớp, những đôi mắt nhỏ đều rơi trên người Tịch Sâm.

Có bạn tò mò hỏi: “Trác Nịnh Nịnh, năm nay bà nội của cậu không tới sao?”

Nịnh Nịnh nhảy chân sáo đi tới, trả lời, “Bà nội bận đi bán búp bê rồi, năm nay chú Tịch theo tớ đến.”

Mặc dù lúc này Tịch Sâm không có biểu tình gì, nhìn qua hơi nghiêm túc, nhưng có bạn nhỏ không sợ hãi chút nào lớn tiếng hâm mộ nói, “Trác Nịnh Nịnh, chú của cậu thật là đẹp nha!”

“Đương nhiên rồi!” Nịnh Nịnh nói, “Chú Tịch là người đẹp nhất tớ từng thấy.”

Có bạn nhỏ nhìn ba ba của mình, không cam lòng nói, “Nịnh Nịnh, tại sao ba ba cậu đã đẹp, chú của cậu cũng đẹp như vậy!”

Vị ba ba bị ghét bỏ nhất thời lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.

Trác Dương cũng bật cười, không nhịn được nhìn sang Tịch Sâm. Anh vẫn chuyên chú nhìn đường, tựa như không nghe thấy cuộc đối thoại kia, nhưng cậu thấy khóe mắt anh rõ ràng dần trở nên nhu hòa hơn.

Đến vườn trẻ, dung mạo của Tịch Sâm hấp dẫn tất cả ánh mắt cùng sự chú ý của các phụ huynh và bạn nhỏ. Dù sao trên đời này phần lớn là người có ngoại hình bình thường, mặc dù ở đây có người đẹp trai hơn chút nhưng trước tiên không nói đến sắc đẹp, riêng khí chất đã thua anh cả một đoạn dài.

Ngày hôm nay, lòng hư vinh nho nhỏ của cô bé Nịnh Nịnh như nhận được sự thỏa mãn rất lớn.

Hoạt động ngày Quốc tế thiếu nhi bắt đầu là buổi biểu diễn.

Trác Dương cùng Tịch Sâm ngồi ở khán đài phía dưới xem những bạn nhỏ ở trên sân khấu hát rồi nhảy. Có bạn lá gan hơi bé, sau khi lên sân khấu đối mặt với nhiều ánh mắt phụ huynh như thế liền sợ hãi khóc lớn. Nịnh Nịnh không hề mất bình tĩnh, thậm chí còn an ủi người bạn đang chảy nước mắt, rất giống bộ dáng một người chị gái.

Sau buổi biểu diễn là trò chơi của cha cùng con gái, sau khi người chủ trì nói rõ quy tắc liền để các ba ba mang theo bạn nhỏ vào sân. Trước đây mẹ Trác mặc dù có đi theo nhưng vì bà đi đứng bất tiện cho nên mỗi hoạt động đều là Trác Dương tham gia, lần này Tịch Sâm đến, Nịnh Nịnh liền bỏ rơi ba ba, lôi kéo anh cùng tham gia trò chơi.

Tịch Sâm quay đầu nhìn Trác Dương, vẫn để mặc bé lôi kéo.

Để đảm bảo an toàn, trò chơi cũng không khó lắm, bọn họ tham gia trò chơi gọi là “Bàn chân lớn và bàn trên nhỏ”, trong đó các ông bố cởi giày, để con mình giẫm lên mu bàn chân, sau đó đi trên thảm xem ai về đích nhanh hơn.

Trước khi đến lượt Tịch Sâm cùng Nịnh Nịnh, Trác Dương đi tới, đề nghị, “Tịch tổng, hay là để tôi tham gia cho.”

Cậu thật không tưởng tượng được bộ dáng Tịch Sâm mang theo Nịnh Nịnh chân trần đi trên tấm thảm sẽ như thế nào.

~Hết chương 13~

*Tác giả có lời muốn nói:

Có bạn nhỏ không cam lòng nói: “Nịnh Nịnh, sao người ba ba này của cậu đã đẹp như vậy, người ba ba kia cũng đẹp như thế nha! Ồ! Tại sao cậu có tận hai người ba ba?”