Lúc đầu tầm mắt của nam nhân vẫn hơi mờ, dần dần thấy mọi thứ rõ ràng hơn.
Sau khi thấy y dần thích nghi với ánh sáng, nhìn rõ đồ vật, Chức Vụ không dám trì hoãn nữa, vội hỏi về chuyện thích khách hồi đầu tháng Ba.
Đầu tháng Ba, một số dân làng đi đến miếu Sơn Thần gần đó để thắp hương thì gặp phải thích khách, tám người bỏ mạng tại chỗ, còn có Chức Vụ suýt bị bóp cổ chết và trượng phu ốm yếu không chịu nỗi lăn ra ngất xỉu.
Chức Vụ nói với nam nhân sát thủ ám sát Thái tử cũng nằm trong số thích khách đó.
Sau đó, nàng mới thăm dò hỏi: “Mắt của phu quân là bị thích khách làm bị thương sao?”
Biểu cảm trên mặt Yến Ân vẫn như giếng sâu không gợn sóng.
"Không phải."
Ngón trỏ của y chạm vào bệ cửa sổ, đôi mắt đen nhìn con kiến đang bò bên ngoài chăm chú, hé môi thong thả phủ nhận.
Chức Vụ thầm sửng sốt, không phải thích khách thì có thể là ai?
Cũng không phải nàng không để ý chút nào.
Nàng nhận ra trượng phu không hề bất ngờ gì khi mình nhắc đến thích khách, tựa như cũng không tò mò ai là người làm mắt mình bị thương.
Rõ ràng y biết gì đó nhưng không muốn nói…
Chức Vụ đoán trong lòng: Có lẽ trước kia “nàng” phạm quá nhiều lỗi lầm nên y vẫn còn đề phòng nàng chăng?
Sau khi y ngồi bên cửa sổ một lát, nàng sợ y mệt nên lại dìu y về giường nghỉ ngơi.
Thấy thân thể trượng phu quá gầy yếu, Chức Vụ suy nghĩ một hồi rồi nhờ nông dân gần đó gϊếŧ và nấu một con gà mái già với giá hợp lý để bồi bổ cho y.
Mấy ngày này Chức Vụ đã lục lọi xem xét lại của cải, nhận ra ngoài việc gia cảnh sa sút thì hình như nguyên chủ cũng không thiếu tiền.
Ăn xài xa hoa nuôi nô bộc thì khó chứ cơm no áo mặc thì cũng không khó.
Đến giữa trưa.
Chức Vụ múc một bát canh gà đã nấu sẵn.
Khi bưng đến mặt trượng phu mới nhớ ra chưa cho muối, nàng lại đi lấy chút muối rắc vào, lấy thìa sứ múc ít canh nếm thử.
Sau khi có muối, hương vị canh gà trong miệng thơm ngon mà không ngấy.
Chức Vụ thong thả thưởng thức chút canh gà còn dư, đến khi mặt lộ ra vẻ hài lòng, dịu dàng dặn dò.
“Không nóng lắm, giờ phu quân ăn là vừa vặn…”
Mỹ nhân tập trung vào vị giác của mình, ngẩng đầu lên nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của nam nhân như vừa lướt qua đôi môi hồng thắm dính nước của nàng, lời nói đến miệng cũng đột nhiên dần ngừng lại.
Nàng vẫn giữ nguyên động tác đưa bát, ánh mắt nàng hạ xuống, nhìn thấy viền cạnh của thìa sứ vẫn còn ẩm ướt, lấp lánh.
Chỗ đó đã bị lưỡi nàng liếʍ qua…
Ngay sau đó, mu bàn tay Yến Ân bỗng bị một bàn tay nắm chặt.
Ngón tay nàng mềm mại không thể so với bàn tay rộng lớn của y.
Nguyên bàn tay trắng nõn cũng chỉ giữ được nửa bàn tay của y.
Đầu ngón tay nàng hơi nóng, tưởng tượng nếu mình thật sự thành thân trong đời thì có lẽ… cũng không dùng chung thìa để ăn với trượng phu.
"Phu... Phu quân..."
Chức Vụ khẽ hít vào một hơi, dời ánh mắt khỏi cạnh viền ẩm ướt của chiếc thìa sứ.
“Thϊếp đi lấy cho phu quân cái thìa khác nhé…”
Trượng phu ốm yếu xanh xao khựng lại một chút rồi thản nhiên nói: “Không cần đâu.”
Trước mặt Chức Vụ, nam nhân thong thả lấy thìa sứ múc canh.
Cơ thể suy nhược thiếu dinh dưỡng rất cần những món canh thịt tươi bổ dưỡng như như thế này.
Hơn nữa...
Yến Ân cụp mắt, hàng mi dài che đi những cảm xúc thừa thãi trong đôi mắt đen thăm thẳm.
Trước kia khi bị nàng vứt bát cơm cho chó, dù là thái tử điện hạ cao quý không nhiễm bụi trần thì y vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường.
Tựa như không thấy chó dơ hơn người thế nào.
Giống như việc dùng thìa của nàng.
Nam nhân cũng chẳng cảm thấy người sạch sẽ hơn chó là bao.
Yến Ân hiểu rõ trước đây Chức Vụ rất sợ bị đầu độc.
Không chỉ sợ chết, nàng ta còn sợ thuốc độc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như dung mạo của nàng.
Vì vậy những thứ mà nàng tự nếm thử lại khiến người ta an tâm hơn.
Trong lòng Chức Vụ ngập tràn thẹn thùng, không hề hay biết chiếc thìa sứ dính nước bọt của nàng lại bị so sánh với bát cơm cho chó.
Nàng chỉ cho rằng y đang cho nàng mặt mũi nên không tiếp tục khuyên nữa.
Nếu nói nữa có khi trượng phu lại cảm thấy bị coi thường, không nên có hiểu lầm không cần thiết.