Yến Ân ra vẻ vô tình tiết lộ rằng quê hương của họ ở Mai trấn.
Y nhìn nàng, giọng điệu ấm áp nói: “Lâu rồi chúng ta chưa về đó.”
Chức Vụ thấy y không phản đối liền thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhớ nguyên chủ và trượng phu là đồng hương nên đề nghị về thăm nhà mẹ đẻ chỉ là một cái cớ.
Mục đích thực sự là thuận tiện trao y cho người nhà y.
Dù làm như vậy có thể bị xem là bỏ rơi trượng phu.
Nhưng nếu y có người thân chăm sóc thì khi nàng đưa ra thư hoà ly cũng sẽ không làm y tổn thương quá nhiều.
Nghe phu quân nhắc đến “Mai trấn”, Chức Vụ không chỉ không nghi ngờ mà còn tin tưởng hoàn toàn.
Nàng đã suy nghĩ kỹ càng, ngoài miệng thì dịu dàng nói: "Chúng ta có thể thu dọn đồ đạc trước, đợi khi phong ba trong thôn lắng xuống rồi rời đi."
Yến Ân thấy vậy càng chắc chắn nàng thật sự không nhớ gì cả.
Ở Mai trấn có người của y.
Khi bước chân vào địa phận Mai trấn, người của Yến Ân sẽ tìm thấy y ngay lập tức.
Sau đó nàng sẽ thực sự trở thành con cờ trong tay y.
*
“Trước đây muội nhờ ta tìm một đại phu giỏi, ta thấy y thuật của Triệu lang trung rất giỏi.”
Hôm nay Dương đại tẩu gọi Chức Vụ đến nhà vì mấy ngày nay bà bị nhức đầu.
Trước đây khi tái phát bà thường cố gắng chịu đựng mà qua. Nhưng hai ngày nay có một đại phu du hành qua đây, sau khi châm cứu cho và xong đã lập tức có hiệu quả.
Vì thế, hôm nay trước khi châm cứu, Dương đại tẩu đã gọi Chức Vụ đến nhà, chuẩn bị giới thiệu Triệu lang trung cho nàng.
Chức Vụ biết chuyện này, đầu tiên là hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Dương đại tẩu, sau đó nhớ lại đúng là mình đã từng hỏi tỷ ấy chuyện này.
Trước khi trải qua chuyện bát thuốc độc, Chức Vụ không rõ thân thể suy yếu của trượng phu là do đây.
Bây giờ đã biết rõ, nàng cũng hiểu rằng chỉ cần không có ai hạ độc trượng phu nữa thì y sẽ dần hồi phục. Nếu thật sự tìm một đại phu giỏi đến kiểm tra, tiết lộ bí mật y từng bị hạ độc...
Đến lúc đó, với tính lương thiện của trượng phu, chưa chắc đã chấp nhận được việc thê tử đã làm hại mình.
Sau khi cân nhắc xong, ngoài mặt Chức Vụ không biểu hiện gì, chỉ nói với Dương đại tẩu trượng phu đã khỏe lên nhiều, không cần đại phu điều trị nữa.
Dương đại tẩu thấy nàng khách sáo quá, không muốn để Chức Vụ đến một chuyến tay không, liền nhiệt tình giữ nàng ở lại, tiện thể kiểm tra mạch cho nàng.
Một lát sau, một nam nhân trung niên mặc áo dài xám xuất hiện.
Ông đeo một hòm thuốc trên lưng, ngoài đôi mắt nhỏ hẹp như mắt chuột, các bộ phận khác trên khuôn mặt đều bình thường, lẫn vào đám đông cũng không quá nổi bật.
Dương đại tẩu và Triệu lang trung trò chuyện vài câu rồi ngồi vào bàn để ông châm cứu.
Triệu lang trung nói: “Châm cứu xong phải đợi khoảng một nén hương mới kết thúc.”
Trong lúc chờ đợi, Dương đại tẩu liền thuận tay mời Chức Vụ ngồi bên cạnh, cùng kiểm tra một chút.
Chức Vụ cũng không tiện từ chối, liền để lang trung kiểm tra.
Lực ngón tay Triệu lang trung ấn vào mạch của Chức Vụ hơi mạnh, có vẻ không giống cách chẩn đoán của những lang trung bình thường.
Nhưng trước khi Chức Vụ kịp thắc mắc, ông đã nhanh chóng rút tay về, tiếp tục những bước khám bệnh bình thường.
Khi Chức Vụ nghĩ đã xong xuôi, đại phu bỗng lộ biểu cảm nghi ngờ, nhìn nàng từ đầu xuống chân.
Sau đó ông không nói gì thêm với Chức Vụ mà quay lại hòm thuốc, lục tìm một cuốn y thư cũ kỹ.
Triệu lang trung lật đến một trang, hỏi Chức Vụ những câu hỏi kỳ lạ như “Gần đây nàng có khó thở không?” hoặc “Các giác quan có từng bị mất cảm giác không?”
Chức Vụ đều trả lời không, ông mới hỏi tiếp: “Vậy làm phiền phu nhân xem dưới khuỷu tay có một vệt đen không?”
Nói xong, ông liền quay lưng để tránh tị hiềm.
Chức Vụ cuộn tay áo lên xem, mới phát hiện dưới khuỷu tay mình thực sự có một vệt đen mờ nhạt.
Do nằm ở chỗ không dễ thấy, đến hôm nay nàng mới nhận ra.
Sau khi đối chiếu triệu chứng, Triệu lang trung mới chỉ vào sách và nói: “Ngày mồng một tháng ba, trên thi thể của những thôn dân bị sát hại ở miếu Sơn Thần cũng có vệt đen như thế này.”