Đêm đó, Chức Vụ ngủ không yên giấc.
Trong trạng thái mơ màng, nàng dường như mơ thấy cảnh chủ nhân cơ thể này đầu độc trượng phu, trong mơ cũng vô cùng sợ hãi.
Khi tỉnh dậy, Chức Vụ càng cảm thấy tâm trí bất an.
Chỉ đến lúc này, nàng mới thấy sự hiện diện của trượng phu hơi khó giải quyết.
Đợi đến khi Lưu Phủ bắt được thích khách thật sự, Chức Vụ có thể làm rõ chuyện xảy ra vào mồng một tháng ba ở miếu Sơn Thần, giải đáp được câu đố đầu tiên.
Nhưng đến lúc đó, trượng phu trên danh nghĩa của thân thể này nên an bài thế nào?
Trước đây để duy trì thiết lập nhân vật, nàng mới gọi một tiếng "phu quân".
Nhưng sau khi chung sống, Chức Vụ nhận thấy phu quân yếu đuối đáng thương, không ai giúp đỡ.
Chưa nói đến kì lạ như nàng có thể xuyên sách, sau khi nàng rời đi, nguyên chủ có “sống lại" hay không cũng khó mà đoán trước được.
Theo tính cách lương thiện, nhẫn nhục chịu đựng, dù bị tra tấn cũng trước sau không rời của nam nhân, không biết sau khi nàng rời đi, y sẽ thê thảm đến mức nào nữa.
Chức Vụ nghĩ mãi chưa thể quyết định được.
Nàng gần như luôn ở nhà Dương đại tẩu phụ giúp trong hai ngày liên tiếp, ngoài việc dò hỏi tình hình của Lưu Phủ cũng tiện hỏi một số thủ tục ra vào huyện thành.
Dương đại tẩu đều rất rành về những thứ cần chuẩn bị khi ra vào cũng như các loại kiểm tra có thể gặp.
Sau khi giải đáp xong, Dương đại tẩu lại nói bóng nói gió thăm dò ý định của Chức Vụ.
Dương đại tẩu sợ nàng chứng nào tật nấy nên khuyên bảo mãi.
“Trượng phu muội tuy ít khi lộ diện, nhưng ta thấy y là người tốt.”
“Sau này đừng nói mấy lời hoà ly vô lý nữa.”
Dương đại tẩu sợ Chức Vụ không tin, bèn lấy bản thân làm ví dụ, kể cho nàng nghe chuyện thời trẻ của mình.
“Đừng nhìn ta bây giờ ngày ngày vui vẻ tự do thoải mái, nhưng trước đây trượng phu đầu tiên của ta thích uống rượu, mỗi lần say rượu là đánh đập người nhà…”
Khép cửa lại, đánh đập Dương đại tẩu là chuyện thường ngày ở huyện.
Chức Vụ nghe vậy hơi bất ngờ.
Dương đại tẩu lại cười thoải mái, “Sao, lạ lắm à? Vì vậy ta mới quen Lưu Phủ.”
“Lúc đó ông ấy chỉ là một tiểu bộ khoái mới đến, mới mười mấy tuổi.”
Mỗi lần Dương đại tẩu gặp Lưu Phủ, không phải mắt tím bầm thì cũng mặt sưng tấy.
Vị phụ nhân trẻ da mặt mỏng này gày nào cũng đầy vết bầm tím, ai đi qua nhìn một cái cũng cảm thấy xấu hổ, nhục nhã.
“Lúc đó ông ấy chỉ là một tiểu tử, cứ tưởng ta bị ức hϊếp, gặp chuyện bất bình, một lòng muốn đòi lại công bằng cho ta.”
Có câu nói "thanh quan khó xử chuyện nhà", biết là chuyện gia đình, người ngoài không thể can thiệp, bà cũng không trông mong được ai giúp đỡ.
Sau đó, có một ngày Lưu Phủ đã đánh cho chồng trước của bà một trận, bị hắn tố lên huyện nha.
“Muội đoán xem ông ấy đã nói gì?”
Dương đại tẩu nhớ lại: “Ông ấy nói cứ lần nào thấy hắn đánh nữ nhân thì sẽ đánh hắn lần đó, dù sao đánh người cũng phải tử tội, cũng chỉ bị nhốt một ngày là được thả ra."
Ngày được thả ra, ông ấy nhìn thấy đối phương, nắm đấm cũng không nương tay chút nào.
Có người sẵn sàng giúp Dương đại tẩu như vậy, vào thời điểm đó quả thực ngoài tưởng tượng của bà.
Có lẽ bị dồn vào đường cùng, Dương đại tẩu cũng dần thoát hỏi sự yếu đuối, nhận ra mình hoàn toàn không cần phải chịu đựng mãi.
Vì thế, trước khi gã chồng cũ ra tay lần nữa, bà đã tìm một cây gậy, đập hắn đến nổi đầu chảy máu.
Bà chịu đau một lần thì bắt hắn đau hai lần, bắt đối thương phải chịu phần thiệt hơn.
Bị chửi là không tuân thủ nữ đức thì sao? Không giữ lễ nghĩa thì phải quỳ ở từ đường, phải bị mắng, nhưng cũng không phạm tội chết.
Sau khi trải qua một phen như vậy, Dương đại tẩu mới có thể tỉnh ngộ, thay đổi hẳn tính câu nệ bảo thủ trước đây.
Chức Vụ nghe xong, không khỏi nhìn đôi vợ chồng Dương đại tẩu và Lưu Phủ với một con mắt khác.
“Sau khi tái giá, câu người ta hỏi nhiều nhất là liệu ông ấy có tốt với ta không?”
Dương đại tẩu nói: “Nhưng ta cần ông ấy tốt với ta làm gì?”
“Chỉ là phu thê nên chăm sóc lẫn nhau thôi, có gì mà tốt hay không tốt.”
Giống như khi mang thai, quần áo nhỏ lại, Lưu Phủ liền thức đêm tìm kim chỉ, may cho bà một bộ xiêm y vừa vặn, những việc này đều là chuyện thường ngày của vợ chồng, hoàn toàn không đáng nói.
Chức Vụ nghe xong, không thể tưởng tượng được một người thô kệch như Lưu Phủ lại có thể cầm kim thêu, may vá từng đường kim mũi chỉ dưới ánh nến.
Chỉ là thấy Dương đại tẩu rất tự hào về thân phận bộ đầu hành hiệp trượng nghĩa của trượng phu, cũng như lúc Lưu Phủ ở ngoài thường xuyên nhắc đến thê tử tốt bụng nhiệt tình thế nào, tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt.
Dương đại tẩu nói những điều này chỉ để Chức Vụ hiểu rõ lòng mình trước khi quyết định.
Và Chức Vụ cũng như mong đợi bà, thật sự nghe xong đã được khai sáng chút ít.
Suy nghĩ mơ hồ ban đầu cũng dần sáng tỏ, dường như tìm ra được cách giải quyết thích hợp.