Tiếng cảnh báo của hệ thống cũng bị Ume chặn lại, không nghe thấy gì, không cảm nhận được nguy hiểm xung quanh mình, cô chỉ hoàn toàn đắm chìm vào dòng máu ngon ngọt trước mắt.
Ăn uống no say, Shabana Ume đang muốn “rút ra vô tình” chuẩn bị rời đi, thì ngay lúc này, người nãy giờ đang bất tỉnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô!
“?!”
Đồng thời, cô bị bàn tay to lớn của người đó bóp lẩy cổ, không thể nhúc nhích.
“Cái gì đây.”
Giọng điệu mang vẻ lười biếng của thiếu niên vang bên tai, bởi vì còn đang say rượu, còn mang theo chút giọng mũi.
“Thật là không thú vị.”
“Lúc ngoài đường lớn đã bắt đầu theo dõi ta, thấy ngươi theo đuôi lâu như vậy, ta thật muốn xem xem ngươi định giở trò gì.”
“Kết quả là hút máu a, thật nhàm chán. Đây là thuật thức của ngươi sao? Hay là...ngươi là quỷ hút máu?”
Thiếu niên tra hỏi cô.
Ánh mắt cậu còn chút men say, mê ly, đôi lông mi khẽ run rẩy. Nhưng thái độ cực kỳ ngạo mạn, căn bản cho rằng “quỷ hút máu” trước mắt không có khả năng chạy khỏi tay cậu.
Đây là loại tự tin tuyệt đối.
Chuyện này là sao đây, Ume có chút hoang mang.
Nói vậy, ngay từ đầu tên này đã phát hiện ra cô.
Từ thợ săn lại biến thành con mồi, khiến cho Shabana Ume cực kỳ khó chịu.
Đáng ghét, tên này thật đáng ghét, còn dám diễn kịch trước mặt ta!
Đưa tay lên sờ cổ mình, Gojo Satoru nhịn không được được mà than một tiếng “A”.
“Cũng thật tàn nhẫn đấy, cắn cũng thật sâu, cắn mất một miếng thịt của ta rồi.”
“Ngươi là chó sao?”
Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi là chó!
“Còn muốn hút máu ta sao? Rất thèm đúng không?”
Nói xong, Gojo Satoru còn gợi đòn, khom người đưa cái cổ trắng nõn của mình đến trước mặt cô, tràn đầy tự tin mà đoán: “Máu của ta rất ngon phải ngon, là kiểu ngon nhất mà người từng uống.”
“Nhưng mà...”
Cậu ỷ vào việc mình đang nắm thóp được cô, cậy vào sự chênh lệch này mà càng gợi đòn hơn.
“Cắn ~ không ~ tới~”
Shabana Ume:...Tức giận!
“Này, mở miệng nói chuyện đi chứ.”
Nói nửa ngày trời mà không được đáp lại khiến cậu mất kiên nhẫn, bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu nguy hiểm.
“—— ngươi là ai?”
Shabana Ume điên cuồng kêu gào hệ thống trong đầu.
[Phải làm sao bây giờ?!]
[Này, ngươi mau nghĩ giải pháp đi chứ, này hệ thống, này...]
>/>
[……]
Hệ thống thở dài.
[Ta sẽ quấy nhiễu cậu ta một chút, ngươi phải nắm bắt cơ hội]
Ngay lúc Gojo Satoru muốn lôi người ra bên ngoài, mượn ánh đèn ngoài kia để nhìn rõ diện mạo của đối phương, muốn xem tên “quỷ hút máu” này rốt cuộc là ai thì đột nhiên cơn say không hiểu sao lại ập đến lần nữa. Cậu hoảng hốt một chút, lực trên tay cũng giảm đi phần nào.
Shabana Ume không dám chậm trễ, dùng hết sức vùng vẫy, thoát khỏi tay Gojo, xoay người bỏ chạy.
Chạy được một đoạn khá xa, xác nhận Gojo Satoru không có đuổi theo mình, lúc này Shabana Ume mới thả chậm bước chân.
Tuy chỉ trong một khoảnh khắc, nhưung khi hai người đang giằng co với nhau, Ume thật sự cảm nhận được sức mạnh đáng sợ từ đối phương, là một thứ sức mạnh áp đảo, hoàn toàn có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào, khiến nội tâm cô không ngừng run rẩy. Áp bức đến đáng sợ.
Loại cảm giác áp bức này thật khiến người ta chán ghét.
Shabana Ume giận đến dậm chân, trong miệng không ngừng mắng chửi.
“Ta nên đem hắn hút khô!”
“Hút cạn máu của hắn.”
“Đáng chết.”
“Ta không bao giờ muốn gặp lại tên đó nữa.”
Trong bóng đêm có ai đó vừa động đậy,
Shabana Ume quay đầu, nhờ năng lực nhìn thấu màn đêm của quỷ mà cô thấy được một màn trước mắt.
Người nọ mặc áo cà sa, đầu đội một cái nón thật lớn, đang đào cái gì đó trên người đang bất tỉnh dưới đất. Hắn cúi người, khuôn mặt hoàn toàn bị che khuất.
Giống như là không ngờ có người sẽ xuất hiện ở chỗ này, hắn dừng động tác, nhưng Ume có thể nhìn rõ, dường như hắn đang muốn lấy cái gì đó trong đầu người kia.
“...”
Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, đem não người đó cất vào trong ngực, xoay người sang chỗ khác.
Shabana Ume chỉ kịp nhìn thấy nụ cười quỷ dị bên môi hắn.
Người đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, động tác không nhanh không chậm, hết sức nhàn nhã, như không hề hoảng loạn trốn chạy, nhưng tốc độ tẩu thoát lại thực nhanh, đợi đến khi Shabana Ume bước đến đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Shabana Ume đứng yên, cúi đầu nhìn thi thể dưới đất, thấy đầu của đối phương bị mở ra, não lại biến mất, trên trán còn lưu lại mấy dấu vết, như đường khâu.
Cô không nhịn được mà tặc lưỡi.
“Người kia rốt cuộc là ai vậy...thật ghê tởm.”
-
-
Bên này, Geto Suguru đang đi trên đường, nhìn trái phải khắp nơi.
Geto đang đi tìm Gojo Satoru, nguyên nhân chính là ——
“Đã lâu như vậy còn không thấy Gojo quay lại, có khi nào bị người ta trùm bao tải rồi không!?”
Cũng tại Gojo Satoru chọc ghẹo quá nhiều người.
“Nếu bị vậy thì tốt quá!”
“Nào, chúng ta cùng nhau ăn mừng một chút”
Chỉ có hậu bối thiên sứ - Haibara Yu tri kỷ mà nói: “Tiền bối Gojo sẽ không có chuyện gì chứ...tuy tiền bối rất mạnh, nhưng cũng đã uống thật nhiều rượu.”
Cuối cùng là Geto Suguru xung phong, nhận việc tìm người.
Lúc đi ngang qua hẻm nhỏ, Geto Suguru bị âm thanh quen thuộc hấp dẫn.
Tuy có chút không muốn thừa nhận, nhưng người trước mặt này lại rất giống với bạn thân của cậu - một kẻ say rượu đang phát điên, ngồi đối diện với bức tường, tức giận mà đấm, vừa đấm vừa mắng.
“Đáng chết, đáng chết!”
“Ông đây sẽ không bao giờ uống rượu nữa!!”
“Ông đây nhất định sẽ không tha cho tên kia!!”
Xem ra rượu thật sự có hại cho Lục Nhãn.
“Nè”
Geto Satoru hai tay đút túi quần, chầm chậm đi đến trước mặt cậu, trên mặt mang theo nét vui sướиɠ khi người khác gặp họa, cười hỏi: “Thật sự bị người ta trùm bao tải à?”
Gojo Satoru với nét mặt như đưa đám, đứng lên.
Tuy nói cồn sẽ ảnh hưởng đến Lục Nhãn, nhưng cũng chỉ là một chút ảnh hưởng nhỏ mà thôi. Vừa rồi Gojo định dùng Lục Nhãn quan sát kẻ phục kích mình, nhưng lại phát hiện Lục Nhãn không thể nhìn thấu, giống như có năng lực bí ẩn nào đó đang bảo vệ đối phương.
Bị tấn công sâu trong hẻm tối, nơi còn không thấy rõ năm ngón tay, cậu càng không thể nào nhìn rõ diện mạo của đối phương, chỉ có thể dựa vào xúc cảm mà phán đoán.
Hình như là con gái, và trông...có vẻ lùn.
Nhưng mà lùn như vậy, có quỷ mới biết tại sao cô có thể chuẩn xác mà cắn trúng cổ cậu.
Đối phương xem ra cũng là người thông minh, khá cẩn trọng, đến giọng nói cũng không để lộ.
Ta! Gojo Satoru! Vậy mà bị một kẻ ất ơ nào đó cắn một phát! Vấn đề là còn để đối phương chạy thoát!
Không có chút manh mối nào, cũng không biết sau này có bắt được người đó không!
Đang! Cảm! Thấy! Cực! Kỳ! Nhục! Nhã!
Gojo Satoru siết chặt nắm đấm.
“Ông đây nhất định phải tóm được cô ta.”
Thấy rõ dáng vẻ hiện giờ của Gojo Satoru, Geto Suguru lui về sau nửa bước.
Quần áo lộn xộn nhăn nhúm, cổ áo bị xé rách, lộ cả xương quai xanh, cảnh xuân lộ ra không sót thứ gì.
Trên người dấu hôn, vết cắn rải rác, thậm chí còn có cả vết máu!
Kí©h thí©ɧ đến vậy?!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể không khiến Geto Suguru suy nghĩ sâu xa.
Nhớ đến cảnh tượng người này khi nãy vừa đấm tường vừa mắng, hình như là bị đối phương ăn sạch sẽ rồi chạy mất...dừng lại, đừng nghĩ nữa!
Geto Satoru hít sâu một hơi.
“Satoru”
“Cậu đây là...bị cưỡng bức? Bị khi dễ?”
“Ai dám khi dễ ông đây?!”
“Nói cũng đúng, trừ khi tên đó mắt mù hoặc là đầu óc có vấn đề.”
Gojo Satoru muốn phản bác lại, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Không để cậu mở miệng, Geto Suguru lại hỏi: “Vậy...bộ dạng này của cậu là sao đây?”
Gojo Satoru trầm mặc một lát.
“.....Bị khi dễ.”
“....Sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Shabana Ume: Ta không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.
Gojo Satoru: Ta nhất định phải tìm ra cô ta!