Chương 2

Nhân vật chính trong câu chuyện nào đó – Shabana Ume, lúc này đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ của tiệm cà phê.

Thiếu nữ với mái tóc trắng dài ngang eo, người ngoài nhìn vào thì thấy cô đang yên tĩnh như tranh vẽ nhưng thật ra trong lòng cô đang muốn nổ tung đến nơi.

“Đói quá!”

“Thật là đói! Muốn ta chết đói sao?”

Người của Địa ngục sắp xếp chọn cho cô một cái hệ thống, cũng như có thể liên lạc với bọn họ. Shabana Ume đang không ngừng kháng nghị trong đầu nhưng đều bị đối phương làm ngơ.

“Đã hơn nửa tháng rồi ta không được ăn cơm!”

Làm người thật mệt.

Rõ ràng khi làm quỷ mấy tháng không ăn cơm cũng không có vấn đề gì, nhưng với tình trạng nửa người nửa quỷ như hiện tại, cả nửa tháng không ăn gì khiến cô đói đến không chịu được.

[Cấm ăn thịt người]

Âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên.

[Huống hồ bây giờ ngươi không phải là quỷ, không cần phải ăn thịt người, thử ăn đồ ăn của nhân loại đi]

Ọe

Shabana Ume trong lòng thầm làm cái mặt quỷ.

Mấy cái thứ đó mà ăn ngon được sao, ta vẫn muốn ăn thịt người hơn.

“Ta thấy cô nữ minh tinh trên tấm poster kia có vẻ ngon miệng.”

Cô có chút không vui.

[Nhớ lại tình cảnh của anh trai ngươi đi]

Anh trai.

Hai từ này như một chậu nước giúp cô hạ nhiệt nhanh chóng, ngay lập tức liền khiến Shabana Ume bình tĩnh lại.

Đó là câu chuyện của quá khứ ----

Cô cùng anh trai mình đều là quỷ, sau khi bị Sát Quỷ Đoàn gϊếŧ chết, hai người liền bị đưa đến Địa ngục.

Khi còn sống, quỷ làm nhiều việc ác, dù ở địa ngục bị tra tấn mấy trăm hay mấy vạn năm cũng không chắc có thể rửa sạch tội nghiệt, càng không thể nói đến chuyện đầu thai.

Shabana Ume vốn dĩ không quan tâm chuyện này. Chỉ cần có thể ở cạnh anh trai, chỗ nào cô cũng có thể.

Ai ngờ anh trai lại giấu cô, cùng giao ước với người ở Địa ngục. Anh muốn mình là người sẽ gánh thay tội nghiệt cho em gái, trừng phạt chồng trừng phạt, hình phạt rất đáng sợ, thời hạn lại hơn trăm năm, sau khi lãnh hình phạt xong xuôi...hồn bay phách tán, mãi mãi không siêu sinh.

Chỉ vì cô mà anh trai lại mất đi cơ hội đầu thai làm người.

“Em và anh không giống nhau, Ume”

Anh dùng bàn tay đầy vết sẹo, xoa má cô, “Tính cách của em quá ngây thơ nên em sẽ dễ sa ngã, chính bởi cách dạy dỗ của anh nên em mới ra nông nỗi này...”

Anh ngừng một chút, như đang kiềm nén cảm xúc dâng trào trong mình, lúc sau lại buông tay rời khỏi má cô.

“Đi qua hướng có ánh sáng kia đi”

Đó là lần gặp cuối cùng giữa Shabana và anh trai mình.

Nói xong câu đó, anh cũng không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng đến cánh cửa địa ngục. Chân cô như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích. Dù cô có gọi anh bao nhiêu lần anh cũng không chịu quay đầu lại nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh không đáp lại tiếng gọi của cô.

Không được!

Không cần phải làm vậy!

Anh trai ------

Cô không cần anh làm vậy vì cô! Cô không muốn anh trai mình chết không siêu sinh! Không muốn anh biến mất mãi mãi!

Shabana Ume đem địa ngục náo loạn một hồi, ở trước mặt lính canh cửa địa ngục, cô một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, cứ vậy náo loạn mấy tháng trời, đối phương rốt cuộc cũng chịu mở cửa cho cô.

Tội nghiệt của quỷ quá nặng, muốn cứu anh trai, cô cần đi đến nhiều thế giới khác nhau, trừ gian diệt ác, cứu vớt người vô tội, từ đó thu hoạch giá trị cứu rỗi.

Trong quá trình chuộc lỗi nếu làm việc xấu, điểm cứu rỗi cũng sẽ bị trừ lại tương ứng.

Địa ngục cùng nơi này có dòng chảy thời gian khác nhau, nếu cuối cùng giá trị cứu rỗi vẫn không đạt yêu cầu, cô sẽ không thể cứu được anh trai của mình.

“Cứu người gian nan hơn việc ngươi gϊếŧ người rất nhiều, quan trọng chính là...”

Quan phụ tá đứng ở bậc thang, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt.

“Muốn ngươi ở góc độ con người, cảm nhận được tình cảm của họ, ngươi__”

“Chắc là làm không được đâu”

“Ta có thể.”

Shabana Ume cắt ngang lời của hắn.

“...”

Sau một lúc lâu, quan phụ tá mới mở miệng.

“Vậy ngươi làm thử xem.”

Vì vậy mà “Shabana Ume” được mang đến thế giới này, cô trọng sinh đến thế giới chú thuật sư.