Chương 9.2: Thần binh đứng đầu

Thanh âm kiếm minh lạnh băng này chính là Luyên Băng đang chấn nhϊếp toàn bộ bản mạng kiếm trong Tu Chân giới, ‘vương của các ngươi xuất thế’!

Sau khi chấn nhϊếp xong, Luyên Băng còn liếc mắt nhìn Trường Tê ở trên mặt đất một cái.

Lúc đó Trường Tê đã đứng lên, nhưng nó tựa hồ cũng không có ý định tranh đoạt vị trí thần binh đứng đầu với Luyên Băng.

Nó chỉ an tĩnh mà đứng một bên nhìn Luyên Băng.

Điều này khiến cho Luyên Băng yên tâm.

Luyên Băng nghĩ thầm, thừa dịp chính mình xuất thế trước, Trường Tê còn chưa nhận chủ tới báo thù quả nhiên cực kỳ chính xác, bằng không chờ tới lúc Trường Tê nhận chủ, liền sẽ đánh không lại.

Nghĩ tới chủ nhân lạnh băng như cục đá kia của Trường Tê, Luyên Băng hừ lạnh một tiếng.

Hiện tại nó đã là thần binh đứng đầu, đến lúc đó nếu chủ nhân lại đánh với chủ nhân của Trường Tê, nhất định sẽ có phần thắng!

Nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc chủ nhân đến đón nó.

Luyên Băng tức khắc có chút rối rắm.

Nó nhìn nhìn xung quanh, sau đó bay về phía chân trời.

Cuối cùng chọn một ngọn núi cao không bị nó và Trường Tê đánh nhau ảnh hưởng, lặn xuống nước trực tiếp chôn mình đi vào.

Ân.

Nó phải nghỉ ngơi tốt để dưỡng sức.

Chờ sau khi chủ nhân tới đón nó, nó lại cùng chủ nhân đi chém chủ nhân của Trường Tê!

Mà Trường Tê vẫn luôn đi theo phía sau Luyên Băng.

Trường Tê nhìn bộ dáng Luyên Băng vùi vào ngọn núi làm bộ còn chưa xuất thế, sau một hồi trầm mặc cũng không rời đi, mà là ở cách đó không xa bảo vệ nó.

... Luyên Băng.

Trường Tê khẽ niệm tên Luyên Băng, hệt như vô số năm sau khi Luyên Băng tuẫn chủ ở kiếp trước.

***

Nếu như động tĩnh lúc trước ở Liệt Hàn Địa Ngục khiến cho tu sĩ khắp Tu Chân giới nghĩ đã xảy ra chuyện, thì tiếng kiếm minh sau đó của Luyên Băng làm cho mọi người đều rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Liệt Hàn Địa Ngục có thần binh xuất thế ——

Không chỉ có như thế, hơn nữa đây còn là thần binh đứng đầu!

Chuyện này tức khắc khiến cả Tu Chân giới sôi trào, tông môn và tán tu chạy tới Liệt Hàn Địa ngục như ong vỡ tổ.

Ngay cả ma tu cũng tới.

Ngôn Tẫn đứng trên thuyền bay, lông mày hơi cau lại. Nếu dựa theo tính cách kiếp trước của hắn, tuyệt đối sẽ chọn đi đón Luyên Băng.

Nhưng hiện tại...

Hắn không có khả năng ném các sư đệ muội ở lại.

Sau khi trọng sinh, hắn đã hạ lời thề trong lòng, một đời này hắn sẽ bảo vệ tông môn cùng nhóm các sư đệ muội chu toàn.

Hắn không thể khiến những sự tình của kiếp trước một lần nữa phát sinh.

Cho nên hắn chỉ có thể chờ, chờ tới khi đưa các sư đệ muội đến một nơi an toàn trong bí cảnh, sau đó mới rời đi.

Rốt cuộc thuyền bay vẫn còn cần hắn điều khiển.