Chương 6.2: Luyên Băng xuất thế

Sư huynh nhìn bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của nhóm sư đệ muội, không khỏi có chút đắc ý.

Nói như vậy khi tu vi đạt tới trình độ của Nguyên Âm đại sư cũng không cần phải nóng vội tu luyện, mà là nên tĩnh tâm bắt lấy thiên cơ.

Nguyên Âm đại sư chính là như thế.

Vì thế từ sau khi tới Độ Kiếp đỉnh kỳ, Nguyên Âm đại sư liền không tu luyện mà là cả ngày chơi cờ mài giũa tâm trí.

Gần ngàn năm trôi qua, cờ thuật của Nguyên Âm đại sư đương nhiên quỷ quyệt khó lường.

"Vậy đại sư huynh thắng?" Các sư đệ cẩn thận hỏi.

Không có khả năng đi?!

Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng a, đại sư huynh lợi hại như vậy sao?

Vị sư huynh kia lắc lắc đầu, thần thần bí bí đáp "Nghe nói đánh suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng tuy là hòa, nhưng Nguyên Âm đại sư vô cùng xúc động, khen ngợi không thôi."

Đúng vậy, không chỉ có xúc động, nghe nói Nguyên Âm đại sư còn muốn thu đồ đệ ngay tại chỗ.

Thậm chí còn đem cả Xá Lợi Tử đổi cho tông chủ.

Tông chủ đương nhiên không muốn, sợ tới mức suốt đêm mang theo đại sư huynh chạy về Quy Nguyên tông.

Mà từ đây, đại sư huynh cũng nhất kỳ thành danh.

Chỉ là Tu Chân giới rốt cuộc tôn sùng thực lực, chỉ có thực lực mạnh mới là quan trọng nhất. Cho nên về sau Đoạn sư huynh một kiếm phá tám trận, thanh danh vượt qua đại sư huynh.

"Nếu Đoạn sư huynh không tu Vô Tình đạo vậy cùng đại sư huynh xác thực xứng đôi a." Một tiểu sư muội tiếc hận nói.

"Hừ, đó là nếu. Nhưng hiện tại không có nếu, ta vẫn không thích đại sư huynh cứ dây dưa với Đoạn sư huynh." Một sư đệ khác hừ lạnh nói.

Bởi vì sự tích vĩ đại của Đoạn Vị Chước thật sự quá đi vào lòng người.

Cho nên không ít đệ tử Quy Nguyên tông thần tượng hắn.

Mắt thấy nhóm sư đệ muội sắp vì chủ đề này mà cãi nhau, sư huynh kia vừa định khuyên bảo một chút, liền nghe thấy tiếng mắng của Mộ Trưởng lão từ đầu thuyền vọng lại.

"Cho các ngươi đi bí cảnh để rèn luyện, không phải du ngoạn! Nếu tâm tính cứ thả bay như thế, chi bằng nhân lúc còn sớm đi trở về đi."

Lời này tức khắc làm nhóm sư đệ muội giật nảy mình.

Bọn họ lén nhìn mắt Mộ Trưởng lão, sau đó rụt rụt đầu không dám bàn luận thêm gì nữa.

Mà Ngôn Tẫn bên kia không hề hay biết nhóm sư đệ muội trên một con thuyền bay khác vừa mới huyên thuyên về hắn.Editor: mọi người có thể để lại bình luận bàn luận về nhận vật không a, giống như ta mấy chương đầu cảm thấy không thích Đoạn Vị Chước lắm, sau thấy tội ahaha