Chương 5.2: Bí cảnh Đông Uyên

Đối với người khác, có lẽ chuyện này là tẻ nhạt, nhưng đối với Ngôn Tẫn mà nói, đây chính là cảnh tượng mà kiếp trước hắn khao khát được nhìn thấy vô số lần trong giấc mộng.

Chỉ cần yên lặng ngắm nhìn như vậy cũng đã vô cùng tốt rồi.

“Ngôn Tẫn.” Đúng lúc này, một thanh âm vọng tới. Là sư tôn truyền âm “Tới chủ điện.” Thanh Hư đạo tôn nói xong câu đó, âm thanh cũng biến mất.

Ngôn Tẫn hơi ngẩn người.

Hắn chẳng buồn suy nghĩ xem sư tôn tìm mình làm gì, lập tức buồn tách trà, biết mất khỏi động phủ.

Đến khi tới chủ điện, Ngôn Tẫn mới phát hiện ngoại trừ hắn, còn có vài vị phong chủ và trưởng lão.

Ngôn Tẫn hành lễ.

Thanh Hư đạo tôn ngồi trên thủ toạ nhìn Ngôn Tẫn, nghiêm túc nói “Ngôn Tẫn, bí cảnh Đông Uyên đã mở, ngươi đem Kỳ Lâm cùng sư đệ sư muội đi theo Mộ trưởng lão tới bí cảnh rèn luyện đi.”

Ngôn Tẫn chắp tay “Vâng, sư tôn.”

Trước khi đi, Ngôn Tẫn cũng đã nghĩ sư tôn hẳn là muốn nói chuyện này, cho nên hiện tại nghe được cũng cảm thấy không ngoài ý muốn.

Thanh Hư đạo tôn thấy Ngôn Tẫn không quậy không nháo, trong lòng lập tức dễ chịu.

Y tiếp tục “Tự chăm sóc bản thân và các sư đệ sư muội, lần này chỉ là rèn luyện, cố gắng đừng phát sinh xung đột, bình an trở về.”

Tuy nói bí cảnh Đông Uyên không quá nguy hiểm nhưng nó cũng không hoàn toàn an toàn. Có đôi khi thiên tài không gặp hoạ ở nơi bí cảnh nguy cơ tứ phía, mà lại sa lầy ở chính những bí cảnh nhìn qua không có lực uy hϊếp.

Quá thả lỏng và khinh địch sẽ phải trả giá đắt.

Ngôn Tẫn nhẹ giọng đáp “Vâng, sư tôn.”

Hắn nhớ rõ bí cảnh lần này. Trong kiếp trước, có bốn vị sư đệ thiệt mạng tại đây. Một nhóm sư đệ khác có căn cơ cũng không thể tránh khỏi bị thương nặng, ngay cả Mộ trưởng lão cũng không may mắn tránh thoát.

Chỉ là lúc này, Ngôn Tẫn sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Hắn sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.

Kiếp trước, chính vì bọn họ lơ là đề phòng, còn bị tán tu hèn hạ đánh lén nên mới dẫn đến kết cục bi thảm kia.

Lần này chỉ cần cẩn thận phòng bị, nhất định sẽ không có chuyện gì.

“Được rồi, nếu như thế, hiện tại người lập tức khởi hành đi.” Thanh Hư đạo tôn nói.

Ngôn Tẫn ngơ ngác.

Hắn không ngờ sư tôn vừa gọi hắn đến đã bảo hắn xuất phát, cũng không cho hắn thời gian chuẩn bị.

“Sao thế? Có dị nghị?” Thanh Hư đạo tôn cười lạnh.

“… Không có.” Ngôn Tẫn khẽ đáp “Vâng.”

Lúc này Thanh Hư đạo tôn mới thoáng vừa lòng.

Y đúng là muốn Ngôn Tẫn không kịp trở tay, không có thời gian tới Bình Cơ phong tạm biệt Đoạn Vị Chước. Y cảm thấy hai người bọn họ càng ít tiếp xúc bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.

Thanh Hư đạo tôn ném cho Ngôn Tẫn một chiếc nhẫn trữ vật “Bên trong là đan dược chữa thương ta chuẩn bị cho ngươi, nếu cảm thấy thân thể không thoải mái có thể ăn một viên để giảm bớt, nhưng không được tham nhiều.”

Ngôn Tẫn chậm rãi nắm chặt nhẫn trữ vật, gật gật đầu.

Thanh Hư đạo tôn cũng gật đầu “Đi đi.”

Ngôn Tẫn chắp tay hành lễ, sau đó lui ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng Ngôn Tẫn, Thanh Hư đạo tôn không nhịn được mà thở dài một hơi, chỉ hy vọng sau khi từ bí cảnh trở về, Ngôn Tẫn có thể phai nhạt đi chấp niệm đối với Đoạn Vị Chước.