Chương 125.2

Ở bên ngoài chủ điện.

Lăng Vi đang chờ Ngôn Tẫn đi ra, bên cạnh còn có phong chủ Đan Phong.

Ngôn Tẫn đã sớm đoán được Lăng Vi sư thúc sẽ chờ hắn.

Cho nên trước khi ra tới, hắn cũng đã dùng linh lực tẩy sạch sẽ máu ở trên pháp bào.

Hắn không thể làm cho Lăng Vi sư thúc lo lắng.

Bởi vì…

Hắn không nghĩ để cho sư tôn biết chuyện này.

Hiện tại là thời khắc mấu chốt để sư tôn đánh sâu vào Độ Kiếp kỳ, hắn không muốn phát sinh thêm bất cứ chuyện gì có thể khiến cho sư tôn tiến giai thất bại.

“Tẫn Nhi.”

Ngôn Tẫn tận lực điều chỉnh tốt biểu tình, đáp “Sư thúc.”

Lăng Vi nhìn hắn, nói “Ngươi…”

Ngôn Tẫn lắc lắc đầu, sau đó miễn cưỡng cười khổ, thở dài nói “Lăng Vi sư thúc, ta không sao. Thật ra chuyện này ta đã sớm biết, nhưng ta lại không nghĩ tới hôm nay y sẽ nói ra.”

Lăng Vi nhíu mày.

Thấy Lăng Vi giống như còn muốn hỏi thêm cái gì, Ngôn Tẫn nói thẳng “Sư thúc không cần quá lo lắng ta, ta thực sự không có việc gì. Chuyện không hợp tịch, thật ra là ý tưởng của hai người bọn ta.”

Lăng Vi trầm giọng hỏi “Thật sự?”

Ngôn Tẫn gật đầu, nói “Vâng, đó là sự thật!”

Nếu như nói Lăng Vi ngoại trừ phẫn nộ bên ngoài còn có cảm xúc gì thì đó chính là lo lắng. Hắn lo lắng chuyện này sẽ tạo cho Tẫn Nhi đả kích khó có thể quên, sau đó Tẫn Nhi sẽ làm ra chuyện gì quá kích.

Hiện tại nhìn thấy Ngôn Tẫn giống như không có chuyện gì lớn, cái này khiến cho Lăng Vi buông xuống nỗi lo lắng trong lòng.

Phong chủ Vạn Linh Phong cũng nói: "Thật sự không có việc gì sao?"

Ngôn Tẫn lắc lắc đầu.

Mọi người xem như triệt để nhẹ nhàng thở ra.

Ngôn Tẫn nhìn xem Lăng Vi, sau đó nói: "Ta biết sư tôn đang đánh sâu vào Độ Kiếp kỳ còn cần sư thúc ở một bên vì người hộ pháp, cho nên sư thúc không cần quá lo lắng ta, ngài có thể yên tâm trở về Bình Cơ Phong."

Lăng Vi không nghĩ tới chuyện như vậy đã phát sinh mà Ngôn Tẫn quan tâm lại không phải chính hắn, mà là Thanh Hư.

Cái này khiến Lăng Vi ít nhiều có chút cảm động cùng đau lòng.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của huynh trưởng, huynh trưởng nói đứa nhỏ Tẫn Nhi này quá hiểu chuyện. Hiểu chuyện đến mức khiến người đau lòng.

Lúc này trong lòng Lăng Vi không khỏi cũng có loại cảm giác này.

Hắn nhẹ xoa đầu Ngôn Tẫn, ánh mắt trầm trọng hỏii: "Chính mình có thể chứ?"

Nãy giờ Lăng Vi vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.

Hắn đang nghĩ chính mình nên như thế nào? Tẫn Nhi hiện giờ như vậy, hắn không có cách nào ném xuống hắn mà trở về Bình Cơ Phong, bởi vì hắn sợ rằng chính mình nhất thời sơ sẩy, Tẫn Nhi sẽ làm chuyện điên rồ.

Nhưng Phong Duệ bên kia sắp đến thời khắc mấu chốt.

Chỉ cần hơi vô ý liễn sẽ dễ dàng độ kiếp thất bại, thân tử đạo tiêu.

Nhưng hắn không nghĩ tới, chính mình còn không có nghĩ ra biện pháp giải quyết, Tẫn Nhi cũng đã nghĩ đến sư tôn hắn.

"Ta có thể." Ngôn Tẫn bất đắc dĩ nói: "Ta còn nghĩ chờ sư tôn bế quan ra tới nhìn thấy ta lên tới Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó sư tôn nhất định sẽ thật cao hứng."

Nghe Ngôn Tẫn nói vậy, Lăng Vi xem như hoàn toàn yên tâm.

Hắn đối Ngôn Tẫn nói: "Có việc liền phát hạc giấy truyền tin cho ta."

Ngôn Tẫn gật đầu: “Vâng."

Lúc sau, Ngôn Tẫn liền rời đi chủ phong, hắn tỏ vẻ chính mình muốn trở về Linh Phong nghỉ ngơi một chút.

Những người khác tự nhiên sẽ không ngăn cản.

Sau đó Ngôn Tẫn liền đi rồi.

Nhưng không ai biết chính là, sau khi Ngôn Tẫn về tới Linh Phong của hắn, hắn liền bỗng nhiên hộc ra một ngụm máu.

Nước mắt cố nén rốt cuộc không thể khống chế được nữa mà trào ra.

Ngôn Tẫn quỳ xuống trên mặt đất, tay gắt gao nắm chặt, nước mắt từng chút từng chút rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Tẫn co quắp trên mặt đất bật khóc thành tiếng, nước mắt dần dần thấm ướt hết tóc mai của hắn, hắn tận lực đè nén để không phát ra âm thanh nghẹn ngào khiến tâm người nghe phá lệ đau xót.

Luyên Băng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nó nhìn chủ nhân đang ngã trên mặt đất khàn khàn khóc nức nở, cũng nhịn không được mà hu hu khóc theo.

Đến linh quả cũng đều không cần.