Sau khi dùng đan dược, sắc mặt Ngôn Tẫn chuyển biến tốt hơn chút.
Thanh Hư định đem Ngôn Tẫn vào giường trong nghỉ ngơi, nhưng Ngôn Tẫn nửa mê nửa tỉnh vẫn nắm chặt vạt áo y, miệng luôn lẩm bẩm hai tiếng ‘sư tôn’.
Thanh Hư nhìn thấy bộ dạng yếu ớt kia, nội tâm đau đớn một trận.
Y không thể bảo trì được biểu tình lạnh nhạt nữa, mà nhẹ nhàng vỗ về mái tóc sớm đã ướt nhẹp của Ngôn Tẫn.
Các phong chủ khác cũng thấy lạ.
Bọn họ chưa bao giờ thấy Ngôn Tẫn tái nhợt, yếu ớt hệt như hài tử.
Ngôn Tẫn từ nhỏ đến lớn đều bình tĩnh, cẩn trọng.
Hắn là ông cụ non, thông tuệ dị thường, chưa bao giờ làm ra việc gì vượt quá quy củ.
Nhưng lúc này hắn yếu ớt giống như thú nhỏ mới sinh.
Tựa như chỉ cần chạm nhẹ một chút, sẽ hoàn toàn tan biết mất.
Phong chủ Đan Phong thở dài nói “Lần này phạt đúng là có hơi nặng.”
Biến một thiên chi kiêu tử trở thành như vậy.
Ngôn Tẫn từ nhỏ đến lớn đều thành thục, ổng trọng, làm cho bọn họ quên mất hắn vốn là hài tử không lớn bao nhiêu.
Thanh Hư bừng tỉnh, lúc này mới chợt nhớ ra.
Cái này càng khiến y đau lòng.
Cái loại cảm xúc tự trách cùng hối hận đổ dồn vào trong lòng.
Vì thế y trực tiếp phát tiết lên người sư đệ y, nhíu mày nói với chưởng quản luận công đường phong chủ Vạn Linh Phong “Ta nói phạt nó mấy trăm côn, không nói đệ hạ thủ nặng như vậy.”
Lần này đến lượt phong chủ Vạn Linh Phong phát ngốc.
Hắn thấy dáng vẻ này của Ngôn Tẫn có chút thở dài, nhưng sau đó nghe sư huynh chất vấn lại tức khắc uỷ khuất.
Phong chủ Vạn Linh Phong nói “Là chưởng môn sư huynh phạt, hơn nữa ba chữ ‘đánh thật mạnh’ cũng là do huynh nói.”
Hắn còn là đệ tử đương nhiên tận lực thu kính.
Đừng đả thương thật.
Lão gia hoả này hiện tại hoàn toàn trách cứ hắn.
Thanh Hư tiếp tục lạnh giọng nói “Ta nói đệ ‘đánh thật mạnh’, đệ liền đánh gần chết mới thôi sao?”
Phong chủ Vạn Linh Phong “…”
Phong chủ Vạn Linh Phong tức giận đến máu cũng chảy ngược, chuẩn bị cùng chưởng môn sư huynh không nói đạo lý của hắn cãi cọ một trận, nhưng lại bị phong chủ Đan Phong bên cạnh lắc đầu bất đắc dĩ ngăn lại.
Phong chủ Đan Phong thở dài.
Không thấy chưởng môn sư huynh lúc này đang tự trách đến đau lòng sao?
Đệ nên ít mở miệng thì hơn.
Để y mắng vài câu phát tiết cũng không sao.
Việc này làm phong chủ Vạn Linh Phong khóc ròng. Nghĩ thầm trước đây còn có sư tôn, các ngươi khi dễ tiểu sư đệ như ta.
Hiện tại hắn vất vả lắm mới trở thành phong chủ, các người vẫn còn khi dễ.
Nhưng hiện tại không ai có tâm tình an ủi tiểu sư đệ đang thương tâm, mà đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người Ngôn Tẫn.
Thanh Hư trực tiếp bế hắn lên giường.