Chương 17.1: Chỉ cầu đại đạo

"Y không thể cứ mãi trầm mê như vậy, nếu còn tiếp tục, ta nghĩ ngươi hẳn biết sẽ là kết quả gì. Nếu ngươi còn một chút lương tâm, ta xin ngươi buông tha cho Ngôn Tẫn, để y hết hy vọng đi." Dụ Sưởng mệt mỏi nói.

Đoạn Di vẫn không có phản ứng gì

"Ta có một biện pháp, có thể khiến y hoàn toàn hết hy vọng. Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần lúc đó ngươi đừng phản bác là được."

"Nếu ngươi còn một chút không đành lòng với Ngôn Tẫn, liền theo lời ta mà làm đi."

Kỳ thật Dụ Sưởng biết, kết quả tốt nhất là Đoạn Di và Ngôn Tẫn ở bên nhau, song nhìn sự chấp nhất của Đoạn Di, thực sự không có khả năng.

Nếu đã như thế, vậy đành làm cho Ngôn Tẫn hoàn toàn hết hy vọng.

Coi hắn là tiểu nhân cũng được.

Đoạn Di vẫn không mở miệng nói một lời, hắn hơi hơi giật tay, giây tiếp theo, Dụ Sưởng đã bị đưa ra ngoài.

Cũng không xa gần gì, mà trực tiếp ném Dụ Sưởng ra khỏi Bình Cơ phong.

Nếu không nhờ kiếm bản mạng che chở, Dụ Sưởng không chết cũng bị thương. Dù sao đối phương cũng là Đoạn Vị Chước.

Dụ Sưởng miễn cưỡng đứng lên từ trên mặt đất, một nữ tu mỹ lệ đột nhiên xuất hiện, nàng nhíu mày nâng Dụ Sưởng dậy.

Đây là kiếm linh kiếm bản mạng của hắn.

Dụ Sưởng bò dậy lại muốn đi Bình Cơ phong, nhưng bị nữ tu ngăn cản.

Dụ Sưởng tức khắc nhíu mày, dùng giọng điệu cha hắn luôn nói với mẹ hắn, nghiêm túc nói: "Sự tình nam nhân nàng đừng quản, nàng không hiểu đâu."

Sau khi Dụ Sưởng nói ra những lời này, sắc mặt kiếm linh tức khắc trầm xuống.

Lúc ấy, Dụ Sưởng còn không biết vì những câu kia mà hắn phải bồi thường cả một đời, hiện tại đầu óc hắn đều đang nghĩ phải làm thế nào thì Ngôn Tẫn mới hết hy vọng. Cuối cùng hắn nhìn nhìn Bình Cơ phong, khẽ cắn môi, chọn đi tìm Kỳ Lâm.

*

Hình ảnh đến đây cũng kết thúc.

Đoạn Di chợt mở mắt, sau khi tầm mắt rõ ràng mới phát hiện hắn vẫn đang ở rừng cây bên ngoài Đông Uyên bí cảnh.

Còn Ngôn Tẫn đang ở cách đó không xa, dựa vào thân cây ngủ say.

Khuôn mặt y mỏi mệt tái nhợt, nhưng không vô lực tuyệt vọng đến cực điểm như trong mộng cảnh kia.

Là mộng cảnh sao?

Đoạn Di nhắm mắt lại, nỗ lực áp xuống cảm xúc bất ổn.

Lúc đó Trường Tê vẫn đang miệt mài lấy gà nướng cho Luyên Băng, mà bên cạnh Luyên Băng đã bày ra tám con gà nướng.

Các đệ tử bên cạnh cực kỳ yên tĩnh, như thể đã chết lặng.

"Trường Tê." Đoạn Di mở miệng gọi.

Nghe chủ nhân triệu hoán, Trường Tê hóa thành một thanh trường kiếm, rơi vào trong tay Đoạn Di.

Đoạn Di không nhìn những người khác lấy một cái, thân ảnh chợt lóe lên, biến mất tại chỗ.