Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, một bộ phận người khẽ cắn môi oán hận rời đi, dù sao đối phương cũng là Quy Nguyên Tông.
Nếu là tông môn kém một chút, giờ phút này chắc chắn đã máu chảy thành sông.
Những tu sĩ khác thấy có người rời đi, tự nhiên cũng không làm chim đầu đàn để người ghi hận, cho nên chẳng sợ tất cả đều không cam lòng nhưng cuối cùng cũng chỉ liếc mắt nhìn thần binh một cái, cưỡng chế tâm tình rời đi.
Chỉ có tu sĩ tông môn đẳng cấp cao trước khi rời đi lạnh giọng nói: "Vậy chúc mừng Quy Nguyên tông. Chỉ là nếu thần binh đã về tay Quy Nguyên tông các ngươi, vậy pháp trận vừa rồi hy vọng Thanh Hư đạo tôn sửa sang một chút."
Thanh Hư đạo tôn hiển nhiên cũng nhớ tới trận pháp bị hai thanh thần binh đâm thủng.
Sắc mặt y thay đổi, cuối cùng vẫn nói: "Tất nhiên."
Đối phương nghe vậy hừ lạnh một tiếng, sau đó liền không muốn nhiều lời nữa xoay người rời đi.
Sau khi đám người giải tán, Thanh Hư đạo tôn cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Ngôn Tẫn đi tới, hắn nhìn sư tôn: "Sư tôn."
Thanh Hư đạo tôn nhìn Ngôn Tẫn trước mắt, tuy rằng rất muốn nghiêm mặt, nhưng vẫn không khống chế được ý cười.
Y vỗ vỗ vai Ngôn Tẫn: "Đưa thần binh cho ta xem."
Ngôn Tẫn đưa Luyên Băng cho sư tôn.
Luyên Băng rất nghe lời, không có lộn xộn.
Thanh Hư đạo tôn cẩn thận quan sát, sau đó mới cười to: "Ha ha, không tồi! Không hổ là đồ nhi của ta!"
Ngôn Tẫn mỉm cười bất đắc dĩ.
Thanh Hư đạo tôn xem xong, sau đó chuyển hướng về phía Đoạn Vị Chước: "Vị Chước, đem thần binh lại đây cho ta xem."
Vì thế mọi người đều nhìn thấy Đoạn Vị Chước chậm rãi đi tới.
Nói cũng kỳ quái.
Đoạn Vị Chước trời sinh lạnh nhạt, đối với ai cũng không thay đổi sắc mặt. Nhập tông nhiều năm như vậy cũng không nói quá hai mươi chữ, có thể thấy được y không thích giao lưu với người khác.
Ngoại trừ sư tôn y, cũng chỉ có Thanh Hư đạo tôn y mới chịu cho chút mặt mũi, ngẫu nhiên sẽ đáp lại một chút.Còn những phong chủ khác hoặc trưởng lão thì trực tiếp làm lơ.
Tất cả mọi người suy đoán, có lẽ bởi Thanh Hư đạo tôn là tông chủ, rốt cuộc cũng phải cho tông chủ chút mặt mũi.
Đoạn Vị Chước nhàn nhạt đưa Trường Tê cho Thanh Hư đạo tôn, Thanh Hư đạo tôn nhìn một chút, cuối cùng không ngăn được ý cười trên khóe miệng, hắn vui mừng nói: "Không tồi không tồi, ha ha ha!"
Có hai thanh thần binh này, có thể bảo vệ Quy Nguyên tông ngàn năm không ngại!
Lúc này, phong chủ Vạn Linh Phong cũng bước lên, cười nói: "Hai thanh thần binh này thật giống như là một đôi."
Vẻ tươi cười trên mặt Thanh Hư đạo tôn tức khắc bay biến.
Editor: Thanh Hư “Câm miệng!!” =))