Tiết tử (1)

Có chút mây trắng mông lung trong sương mù, từng ngọn núi cao đan xen nhau chạy dài. Tầng tầng lớp lớp ngọn núi, cao hơn vạn nhận*.

*đơn vị đo thời nhà Chu, bằng 1/8 trượng, khoảng 6,48m.

Quan sát xuống phía dưới, hầu như thấy không rõ bộ dạng hoàn chỉnh.

Đây là nơi có linh mạch nồng đậm nhất toàn bộ Tu Chân giới. Có thể tưởng tượng ta tông môn toạ lạc nơi núi non tràn đầy linh khí này cường thịnh cỡ nào.

Nhưng lúc này, ngọn núi linh mạch cao phong tuấn cốt yên tĩnh vô cùng.

Tông môn to như vậy lại không có một chút âm thanh.

Đây là tông môn đứng số một, số hai trong toàn bộ Tu Chân giới.

Quy Nguyên Tông.

Quy Nguyên Tông lấy kiếm lập phái, ở trong Tu Chân giới sừng sững vạn năm. Đệ tử trong tông vô số, mỗi thời đại đều có thiên tài phi thăng.

Ở Tu Chân giới có địa vị rất quan trọng.

Càng đừng nói thế hệ này liên tiếp có hai vị thiên tài ngàn năm hiếm gặp xuất thế.

Đặc biệt trong đó có một vị là ái đồ thân truyền của tông chủ Quy Nguyên Tông, cũng là tông chủ đời sau.

Chỉ tiếc…

Hắn nhập ma.

***

Tiếng bước chân không nặng không nhẹ vang lên.

Một người bước trên thèm đá lạnh lẽo, máu tươi trộn lẫn nước mưa ướt nhẹp giày bó của hắn.

Nhưng hắn hình như vẫn chưa phát giác, tiếp tục đi về phía trước.

Đến khi hắn hoàn toàn quỳ vào Quy Nguyên Tông.

Bình Cơ Phong.

“Ngươi vẫn còn dám đến?” Một đệ tử Quy Nguyên Tông trên áo còn một ít vết máu khi nhìn đến người nọ đôi mắt tức khắc đỏ đậm lên.

Không chỉ có hắn, các đệ tử còn lại cũng giống nhau trợn mắt giận dữ nhìn người nọ.

Toàn bộ Quy Nguyên Tông dư lại không còn bao nhiêu đệ tử.

Ngôn Tẫn đứng tại chỗ.

Trên người hắn mặc huyền y rách nát, buông xuống lông mi chưa hề động.

Không biết qua bao lâu, hắn như cảm ứng được cái gì, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn về phía trong đỉnh núi.

Như Ngôn Tẫn mong đợi.

Tức thì, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở nơi đó.

Ngôn Tẫn ngẩn ngơ nhìn người nọ, phảng phất trong ánh mắt hắn cũng chỉ nhìn được tới y.

Đoạn Vị Chước.

Thiên tài kiếm tu ngàn năm của Tu Chân giới, chỉ trăm tuổi liền Hoá Anh. Là sư đệ của Ngôn Tẫn, hắn cũng vì người này bỏ đạo thành ma, chỉ vì mong y có thể cho chính mình một cái liếc mắt.

Là hắn sai rồi sao?

Ngôn Tẫn thất thần nghĩ.

Nhưng nếu thật sự là do hắn một bên tình nguyện, vậy năm đó một đêm kia khi hắn vừa chợp mắt trên môi có cảm xúc ấm áp lại là cái gì?

Đoạn Vị Chước tóc đen thúc quan, mặt mày lãnh đạm.

Bộ dạng tuy phong hoa tuyệt thế, thế gian hiếm có, nhưng gương mặt tuấn mỹ vô trù kia lại chưa từng xuất hiện biểu tình gì.

Thanh lãnh cô tuyết, như vô tình đạo y tu.

Ở trong mắt y cái gì cũng không có, chỉ có đạo của y.

Editor: Sau này: ‘ở trong mắt y cái gì cũng không có, chỉ có Ngôn Tẫn =)))