Ngôn Tẫn vẫn một đường đi đi dừng dừng.
Bất tri bất giác liền đi tới đại điện chủ phong của Quy Nguyên Tông.
Mà sư tư hắn vẫn ở chỗ này.
Không chú ý trời mưa, Ngôn Tẫn trải qua một đường này, tóc sớm đã ướt đẫm, thoạt nhìn thập phần chật vật.
Hơn nữa, do thần hồn bị hao tổn, cho nên sắc mặt hắn cũng thực tái nhợt.
Nhưng hắn vẫn không phát giác, chỉ nhìn về phía trước.
Vì thế sư phụ Ngôn Tẫn cùng các phong chủ đang thảo luận ở trong điện liền nhìn thấy hắn.
Tông chủ Quy Nguyên Tông cũng chính là Thanh Hư đạo tôn khi nhìn thấy Ngôn Tẫn trong nháy mắt liền hiện lên tia đau lòng.
Bởi vì mấy ngày trước đây, y phạt nặng Ngôn Tẫn mấy trăm côn.
Thanh Hư đạo tôn đã ba nghìn thọ nguyên, khuôn mặt cùng phàm nhân bốn mươi tuổi không khác biệt lắm.
Y đối với Ngôn Tẫn là thập phần sủng ái.
Dù sao cũng là đệ tử chân truyền của mình, nhưng bởi vì sự việc hoang đường mấy ngày trước y không thể cho ra thái độ hiền lành.
Mặt không biểu tình nói “Ai cho phép ngươi đến đây?”
Ngôn Tẫn ngơ ngẩn mà nhìn sư tôn trước mắt, giật giật môi nhưng một câu không không nói ra.
“Trở về tiếp tục ngẫm lại.” Thanh Hư lạnh lùng nói.
Y là muốn nói cho các phong chủ còn lại nghe.
Như vậy các phong chủ cũng khó nói thêm cái gì.
Nhưng kỳ thật bọn họ cũng không có ý định nói gì, càng muốn khuyên nhủ chưởng môn sư huynh, bởi bọn họ phát hiện sắc mặt Ngôn Tẫn có chút không đúng.
Mà Ngôn Tẫn nghe được cũng không đi.
Hắn vẫn như cũ nhìn Thanh Hư, lẩm bẩm một tiếng ‘sư tôn’, cuối cùng không chống đỡ được ngã xuống đất.
Khiến cho các phong chủ một phen giật mình.
Sắc mặt Thanh Hư đạo tôn liền biến đổi, đột nhiên đi tới bên người Ngôn Tẫn.
Sau khi cảm nhận được hơi thở sư tôn, Ngôn Tẫn vẫn luôn lẩm bẩm lặp lại “Thực xin lỗi, thực xin lỗi sư tôn.”
Thanh Hư ngực cuộn lại thành một cục.
Nhìn đồ đệ nửa sống nửa chết, y hận rèn sắt không thành thép nói “Hiện tại biết nhận sai có tác dụng gì? Ta dạy dỗ ngươi nhiều lần ngươi nghe sao? Ngươi nhất ý cô hành*, nhất định phải đánh mấy trăm gậy gộc mới biết nhận sai!”
*ngoan cố, tự làm theo ý mình.
Lúc này các phong chủ khác cũng lại đây.
Phong chủ đan phong sắc mặt ngưng trọng mà lấy ra đan dược “Trước tiên cho nó ăn đi, sắc mặt nó không tốt lắm, sợ là bị mấy trăm côn kia thương tổn rồi.”
Editor: các ngươi tiếp cho ta động lực edit nga, đừng đánh giá 6 sao mà, ta hảo buồn