Chương 1.2: Hắn trọng sinh

Nhìn thanh kiếm hướng phía mình bay tới, Ngôn Tẫn một tay liền bắt được thân kiếm.

“Đại sư huynh!” Tất cả mọi người hoảng sợ, sau đó vội vàng hành lễ.

Chủ nhân của thanh kiếm sắc mặt trắng nhợt.

Tiểu tệ tử kia thấp thỏm, lo âu hướng về Ngôn Tẫn đã đi tới có chút khẩn trương nói “Xin… xin lỗi đại sư huynh, là sư đệ mạo phạm.”

Nhóm sư đệ, sư muội của tông môn đối với Ngôn Tẫn vẫn thực sự sợ hãi.

Bởi vì thân phận hắn quá cao.

Lại đến chuyện của hắn và Đoạn sư huynh của Bình Cơ Phong ở tông môn cũng không phải bí mật gì.

Bọn họ cảm thấy đây là đại sư huynh đơn phương bức bách.

Loại hành vi này làm rất nhiều sự đệ, sư muội không xem trọng.

Nhưng cũng không hơn.

“Không có việc gì.” Ngôn Tẫn nhìn tiểu sư đệ biểu tình khẩn trương trước mắt, nháy mắt trong đầu hiện lên một ít hình ảnh kiếp trước.

Sư đệ này kiếp trước vì bảo hộ tông môn, đối kháng ma tu kiệt lực mà chết.

Đây là thời điểm Ngôn Tẫn siêu độ đồng môn nhìn thấy, hắn thấy được hình ảnh cuối cùng trước khi chết của đồng môn.

Ánh mắt Ngôn Tẫn hơi ảm đạm.

Hắn rót một đạo quang rất nhỏ vào chuôi kiếm, thân kiếm nguyên bản không tốt lắm, tức khắc sáng ngời rất nhiều.

Thanh kiếm này thăng giai!

Mắt tiểu sư đệ sáng lên, cả người như bị chiếc bánh có nhân từ trên trời giáng xuống doạ choáng váng.

Ngôn Tẫn đem thanh kiếm cho tiểu sư đệ kia nói “Kiếm tu không thể để kiếm của chính mình rơi vào tay kẻ khác, không được có lần sau.”

Tiểu sư đệ cả người đều mơ hồ.

Đến khi đại sư huynh đã rời đi rất xa, hắn mới hồi phục lại tinh thần mà ôm lấy thanh kiếm bảo bối của mình.

Một đệ tử có chút mịt mờ mở miệng “Đại sư huynh hình như cũng không giống trong truyền thuyết.”

Những người khác đều gật đầu.

“Nhưng mặc kệ như thế nào, Đoạn sư huynh của Bình Cơ phong tu vô tình đạo, đại sư huynh lại dây dưa cũng không đúng đi.” Trong đó có một sư muội nhíu mày nói.

“Có lẽ là cầm lòng không được?” Tiểu sư đệ phía trước một bên ôm kiếm một bên thở dài “Giống như ta thích sư muội ở ngọn núi cách vách, cũng không khống chế được.”

Người còn lại che khoé miệng hơi giật, nói “Ngươi trước đây cũng không nói như vậy.”

Tiểu sư đệ sắc mặt tức khắc đỏ lên.

Bởi vì hắn từng xem qua Đoạn sư huynh tỉ thí, một kiếm đánh bại bảy vị tu sĩ cùng cảnh giới cho nên từ đó hắn rất sùng bái y.

Trong lòng cũng không quá thích vị đại sư huynh làm khó người khác này.

Nhưng hiện tại…

“Ta chỉ là… chỉ là bỗng nhiên cảm thấy loại khí chất này của đại sư huynh, hắn là không giống loại người đó.”