Chương 20: Chỉ số PM 2.5 quá cao!

Editor: Đào Tử 🍑

_______________________

Bùi Diệp mở【Hệ thống ghi chép】ra tìm hiểu nguyên nhân.

Dạy dỗ lệ quỷ Giáp ở bệnh viện cũng chính là nữ quỷ câm điếc đi theo bên người thiếu niên, nhận được 1 điểm công đức.

Hoàn thành nhiệm vụ điều tra nữ quỷ áo đỏ Lam Dĩnh, nhận được tất cả 50 điểm công đức, 5 điểm khí vận.

Tổng cộng mới có 51 điểm nhưng giờ lại thành 301 điểm.

Nhìn dòng ghi chú dưới cùng, mọi chuyện đều sáng tỏ.

【 05:21 phút, điều tra ra manh mối của nữ quỷ áo đỏ Lam Dĩnh + 250 】

"Chỉ có một việc được tận 250 điểm công đức? Xem ra đây là một vụ án lớn."

Nhìn lại thời gian, dòng ghi chép này có từ một giờ trước.

Ngược lại Bùi Diệp khá để tâm đến con số 250 này, vì đây là lần đầu tiên cô kiếm được 250 công đức.

Cô lấy điện thoại của Tiểu Hồng ra, mở Wechat nhắn cho Chu Thuần An.

"Vụ án hôm qua sao rồi?"

Chu Thuần An trả lời lại.

"Là Bùi Diệp tiền bối? Vãn bối cũng đang định nói cho ngài đây, đã phá án, là vụ án lớn." Chu Thuần An lo lắng Bùi Diệp không hài lòng với thái độ của hắn, sợ cô hiểu lầm, giải thích một lần nữa, "Vãn bối vừa nhận được tin tức nên phải đi đến cục một chút, những vụ án bị vụ án của Lam Dĩnh liên lụy rất nhiều, khi có tin tức chi tiết tiểu bối sẽ thông báo cho ngài biết."

"Cậu bận bịu như vậy, không cần phải để ý đến tôi."

Bùi Diệp bưng chậu rửa mặt vào phòng tắm rửa mặt, lúc quay lại chợt thấy mặt mày Mễ Tương Quân tràn ngập sợ hãi hướng về phía cửa sổ.

Khi cô ta thấy Bùi Diệp đi ra, nước mắt liền ùa ra hận không thể lập tức nhào vào trong ngực để cô bảo vệ.

"Sao vậy?"

Mễ Tương Quân run rẩy nói, "Cửa sổ... Lại vang lên..."

Bùi Diệp nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ, thấy một con quỷ gầy gò giơ tay lên thành động tác gõ cửa.

Lông mày của cô nhíu lại, nhỏ giọng trấn an Mễ Tương Quân.

"Không có việc gì, chắc là đã có tin tức. Cô ngủ trước đi, tôi đi nói chuyện với cậu ta."

"Nhưng giờ là ban ngày đó!"

Miệng Mễ Tương Quân xẹp xuống, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Con người ai cũng ngày thức đêm nằm, sinh hoạt tuần hoàn có quy luật, đâu giống mấy con quỷ, ban đêm quậy xong ban ngày còn xuất hiện!

"Yên tâm, cô yên tâm ngủ đi, nếu xảy ra chuyện tôi sẽ đuổi nó đi."

Mễ Tương Quân: QAQ

Lúc này làm sao ngủ được nữa!!!

"Nghe đồn ma quỷ sợ ánh nắng, ban ngày không thể xuất hiện mà."

Lúc Bùi Diệp đi đến thấy được gương mặt nghiêm nghị có học thức quen thuộc của vị quỷ vương nhà xác kia, nói với nó động tác vừa rồi không đúng lắm, hù dọa người ta.

Thiếu niên mở to đôi mắt đen nhánh không có tròng trắng lên, lạnh lùng nhìn Bùi Diệp, cái nhìn này đặt ở ban ngày khiến người ta sợ dựng tóc gáy.

Tưởng rằng thiếu niên sẽ nói ra bí mật kinh thiên động địa, kết quả người ta lại nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng phun ra một câu hỏi.

"Cô có biết thành phố T rất gần thành phố B không?"

Bùi Diệp nói, "Chuyện đó ai mà không biết?"

Trên mặt thiếu niên lộ vẻ nặng nề, "Ánh nắng đúng là có thể tiêu trừ âm khí, ma quỷ bình thường không dám tùy tiện đi dưới ánh mặt trời. Nhưng đi một chút không thể hồn phi phách tán, tổn thương khá nhỏ nhưng cảm giác âm khí trên người dần biến mất rất tệ nên tôi không thích lắm. Dưới tình huống bình thường ma quỷ sẽ không đi lại vào ban ngày."

"Thì ra là vậy, vậy chúng ta tìm nơi mát mẻ nói chuyện?"

Ở sau trường hẻo lánh, ánh mặt trời trực tiếp chiếu xuống, Bùi Diệp hiếm khi thấu hiểu lòng người, mời thiếu niên đi đến chỗ mát nói chuyện.

Thiếu niên lắc đầu, thần sắc nặng nề hơn.

"Đây không phải trọng điểm."

Bùi Diệp: "???"

" Thành phố T rất gần thành phố B, quanh năm suốt tháng chỉ số PM 2.5* rất cao vượt quá mức quy định, chất lượng không khí giảm xuống không hợp tiêu chuẩn, còn thường xuất hiện sương bụi mù." Thiếu niên tỏ vẻ thương quốc thương dân, đau lòng nhức óc nói, "Trong trường hợp này, ánh nắng không có tác dụng với ma quỷ, đây mới là nguyên nhân chúng tôi có thể đi lại bình thường vào ban ngày."

_Bụi mịn PM 2.5: là những hạt bụi li ti có trong không khí với kích thước 2,5 micron trở xuống (so với sợi tóc con người thì nó nhỏ hơn khoảng 30 lần). Bụi mịn pm2.5 được hình thành từ các chất như nitơ, carbon và các hợp chất kim loại khác.

Tuy chất lượng không khí giảm xuống thiếu niên có thể tự do đi lại giữa ban ngày nhưng thân là một con quỷ hắn càng thích màu vàng ấm áp của ánh nắng hơn.

Loại quỷ lạc quan này còn tồn tại à, có lẽ lúc còn sống thiếu niên cũng sống hòa hợp với thiên nhiên, thương quốc thương dân như thế.

Bùi Diệp: "..."

Thêm một kiến thức mới!

Thiếu niên thở dài nói, "Thật ra phần lớn ma quỷ không thích không khí bụi bẩn như vậy, đặc biệt là vài con khi còn sống đôi mắt có bệnh."

Bùi Diệp không hỏi tới, cô sợ câu trả lời của quỷ thiếu niên sẽ khiến ấn tượng ban đầu về quỷ của cô vỡ tan tành.

"Rất nhiều con quỷ lúc chết vì nhiều nguyên nhân nên chưa kịp đeo kính, sau khi chết không có kính mà đeo, cho nên nhìn vật gì cũng giống như ảnh đã làm mờ. Mắt đã cận thị, không khí còn không tốt, sương mù khói mù lại dày đặc, vừa ra khỏi cửa liền cảm giác đồ vật trong tầm mắt mờ mờ ảo ảo không rõ, quá khó chấp nhận."

Thiếu niên vừa nói vừa nhíu mày, tròng mắt đen nhánh chảy ra một chút máu, nhưng rất nhanh lập tức bình tĩnh trở lại.

Bùi Diệp im lặng trong chốc lát, hỏi, " Cậu bị cận thị à?"

Tròng mắt thiếu niên lại có chiều hướng chuyển sang màu đỏ.

Hắn gật đầu nói, "Đúng vậy đó, tôi bị cận thị."

Lúc Bùi Diệp rời khỏi bệnh viện, thiếu niên đứng ở trên cửa sổ nhìn cô, nhìn xa xa chỉ thấy cái bóng đen, căn bản không phát hiện ra sát khí của cô dày đặc như vậy.

Nếu lúc ấy phát hiện, chưa chắc hôm qua hắn đã dám chạy đến đây.

Mắt cận thật đau khổ.

Thiếu niên không nhớ rõ những chuyện khi còn sống, nhưng hắn cảm thấy chắc hẳn bản thân rất thích đeo kính.

Cả quỷ cũng muốn nhìn thấy thế giới rõ ràng, người sống chắc chắn sẽ càng hi vọng.

Bùi Diệp nói, "Tôi nghe người sống có thể đốt đồ cho người chết."

Thiếu niên cảm thán nói, "Tôi không biết mình chết bao lâu, chắc cha mẹ đã không còn ở đây nữa, nhiều năm rồi không ai đốt lễ vật cho tôi cả."

Đồ người sống đốt cho người chết đa số đều là quần áo, giày dép, xe thể thao, biệt thự... Ai đi đốt cho người thân cặp mắt kính.

Bùi Diệp nói, "Tôi có quen biết với thiên sư, có thể nhờ cậu ta giúp một chút."

Nét mặt thiếu niên nhu hòa đi không ít, ngại ngùng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng đều.

"Cảm ơn."

Bùi Diệp đổi chủ đề, "Cho nên...bây giờ cậu có thể đem chủ đề đổi lại không, nói cho tôi biết cậu tra được cái gì rồi?"

Thiếu niên: "..."

Lừa gạt tình cảm của quỷ thiếu niên ngây thơ, tra nữ!

Nhưng biết làm sao giờ, tra nữ trước mặt hắn đánh không lại, quỷ thiếu niên chỉ có thể chịu nhục.

"Tôi tìm lão quỷ ở gần đó hỏi thăm về Lam Dĩnh, dựa theo manh mối đặc biệt của ngài, quả nhiên tra ra nhiều chuyện."

Manh mối là do những con quỷ ở gần đó tận mắt nhìn thấy rồi kể lại.

Tận mắt nhìn thấy - quỷ Giáp: "Mấy người kia chơi NP tìm kí©h thí©ɧ không phải chỉ một hai lần, những cô gái bị chà đạp mỗi lần đều khác nhau, đúng là có tiền sống thật tốt."

Tận mắt nhìn thấy - quỷ Ất: "Cô em kia không may đυ.ng phải mấy thằng cặn bã đó! Tên đàn ông bốn mươi mấy tuổi kia, không vợ không con không việc làm, cả ngày chỉ đi chơi bời lêu lổng. Có lúc sẽ đi làm vài việc kiếm tiền xài, có lúc sẽ giả bộ làm ăn mày lừa gạt lòng tốt của người khác. Ngày đó hắn đi uống rượu, sau đó kéo cô gái ấy vào trong ngõ hẻm làm nhục."

Tận mắt nhìn thấy - quỷ Bính: "Tôi thường đến tiệm uống tóc đó, những cô gái ở đó rất đẹp, muốn ngực có ngực, mông cong rõ nét. Lúc còn sống đến tay phụ nữ tôi còn chưa sờ được, chết còn có phúc lợi như vầy... Cậu nói cô gái kia...Để tôi nhớ xem, cô ấy ở trong đây mấy ngày, chết rất thảm nha. Ông chủ tiệm uốn tóc làm nghề gì? Ông ta là tên buôn người đấy, nghe đâu chuyến hàng nào quanh tỉnh cũng giấu trong nhà y để tránh cảnh sát. Còn nghe nói tiền bán phụ nữ và trẻ con là lời nhiều nhất..."

Tận mắt nhìn thấy - quỷ Đinh: "Cô bé đó thật quá thảm, chỉ là quỷ mới chết có thể làm được gì, hù dọa người sống còn không ra hồn..."