[Nhiệm vụ sinh tồn: Sống sót trong 72 giờ. (41:39:21/72:00:00)]
[Nhiệm vụ bổ sung: Tìm ra sự thật về lời nguyền của Hà thần. (70%/100%)]
Tang bà bà đã đi rồi.
Chu Quảng đóng thanh tác vụ lại: "Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, tốt nhất chúng ta nên chia nhau hành động, mọi người tập hợp ở đây trước khi trời tối."
Lương Tây: "Được, tôi đồng ý. Vậy một nhóm lên núi tìm thi thể Bảo Nhi, một nhóm đến nhà Hoàng Hữu Thành tìm manh mối. Cụ thể phân chia như thế nào?
Bách Lý Tân: "Tôi cũng có thể, mấy người nếu như sợ, tôi quen thuộc với trên núi hơn một chút.
Hạ Trì chịu đựng nỗi sợ đào mộ: "Không! Em lên núi. Anh, anh đến nhà Hoàng Hữu Thành, khả năng quan sát của anh ở trên chúng em, đến nhà Hoàng Hữu Thành anh có thể sẽ phát hiện ra những chi tiết mà chúng em không chú ý tới. Em biết đường lên núi, việc thể lực giao cho chúng em đi."
Bách Lý Tân: "Như vậy cũng tốt, giá trị vũ lực của cậu cao nhất, đào đồ lên nhanh hơn."
Chu Quảng: "Vậy tôi với Hạ Trì lên núi.
Bách Lý Tân: "Lương Tây thì sao?"
Lương Tây: "Tôi cũng tham gia."
Bách Lý Tân: "Ba người các cậu lên núi. Bây giờ cách trời tối còn hơn ba giờ, đi đi về về cần hai giờ, nếu nhiều người, thời gian có thể rút ngắn."
Lương Tây: "Được, nghe theo cậu."
Lý Xán Xán lộ vẻ khó xử nhìn về phía
Bách Lý Tân: "Chỉ còn lại tôi, tôi đi theo cậu có gây cản trở hay không?"
Bách Lý Tân nhìn Lý Xán Xán một cái:
"Không đâu, cô rất mạnh.
Lý Xán Xán đỏ mặt, "Vậy được, cám ơn cậu."
Phân chia rất nhanh đã hoàn thành, việc không nên chậm trễ, tất cả mọi người nhanh chóng hành động.
Ba người Hạ Trì vừa rời đi, Bách Lý Tân và Lý Xán Xán thu dọn xong cũng chuẩn bị xuất phát.
Hai người vừa đi ra ngoài không bao lâu, thì có ba người từ phòng bên cạnh đi tới.
Là thợ rèn, người gầy và người tóc vàng.
[Bạn tốt] Trong nhóm thảo luận, ảnh chân dung Hạ Trì sáng lên.
Hạ Trì: [Anh Tân, luôn có mấy người chơi đi theo chúng ta.]
Lý Xán Xán: [Chúng tôi nơi này cũng có!]
Hạ Trì: [Chết tiệt, tôi biết rồi, cuối cùng bọn họ cũng lấy lại được tỉnh táo, biết ngồi chờ chết cũng vô dụng, cho nên mới đến cọ xát manh mối của chúng ta?]
Người thợ rèn 185 chỉ cao hơn Bách Lý Tân một chút, nhưng vì hắn ta to lớn nên trông hắn ta có vẻ lớn hơn Bách Lý Tân một cỡ.
Thợ rèn đứng ở giữa sân, trong ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Tân mang theo phán xét và kiêu ngạo.
Thấy Bách Lý Tân đi ra, thợ rèn đi lên phía trước, ngửa đầu nhìn thanh niên trông có vẻ mảnh khảnh kì thực thập phần cao gầy này, "Bách Lý Tân, chúng tôi đi điều tra phòng ở của Hoàng Hữu Thành, có muốn đi cùng hay không?"
——
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Hắn ta bình thường như vậy, lại tự tin như vậy. Ai cho hắn ta tự tin khinh thường Bách Lý Tân như vậy?]
[Hắn ta đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi, nếu như nhất định phải trả lời nguyên nhân, có lẽ là vì giá trị lực trên 300% đã khiến hắn ta ảo tưởng hắn rất trâu bò.]
[Vậy để hắn bắt một con Xích Chu đến xem? Tân Thần đã đánh ngất ba con Xích Chu rồi, nếu hắn ta có thể gϊếŧ được tôi nguyện gọi hắn ta là "sát thủ Xích Chu".]
[Hắn làm sao lại biết cái tên Hoàng Hữu Thành này? Công việc cưỡng chế kết thúc, họ nghỉ ngơi trong phòng, tôi chưa từng thấy họ làm gì.]
[Tôi đã từng nhìn thấy nó từ một góc nhìn phát sóng trực tiếp khác trước đây, thợ rèn đứng ở ngoài cửa sổ nghe lén bọn họ nói chuyện.]
[A, hóa ra không chỉ là một người sửa nhà dột, mà còn là một người nghe trộm.]
[Những người này rõ ràng không có hảo ý, đoán chừng là muốn cướp kinh nghiệm.]
[Đối phương đông người thế mạnh, hơn nữa game còn quy định không được công kích người chơi. Đám Bách Lý Tân cho dù không muốn cũng không có biện pháp.]
[Như ruồi bọ, ghê tởm quá!]
——
Bách Lý Tân nhìn thợ rèn một cái, "Được.
Trong tổ thảo luận, Bách Lý Tân nhập tin nhắn: "Bảo bọn họ đi theo, nếu bọn họ muốn đào, bảo bọn họ đào, không cần cướp với bọn họ.
Hạ Trì: [Nhưng em không cam lòng, đây là manh mối chúng ta tìm được, dựa vào cái gì tặng cho bọn họ!]
Chu Quảng: [Nghe Bách Lý Tân, tôi đoán đối phương là cố ý khıêυ khí©h chúng ta. Chúng ta ngăn cản bọn họ rất có thể sẽ xuất hiện va chạm, chúng ta bây giờ còn không biết hệ thống cái gọi là "Công kích người chơi" nghiêm khắc đến trình độ nào. Một khi mang theo tức giận va chạm cũng coi như "Công kích người chơi", vậy gặp nạn chính là chúng ta.]
Lương Tây: [Chu Quảng nói không sai.]
Hạ Trì: [Mẹ kiếp, chiêu này của bọn họ cũng thật đê tiện a. Chúng ta không ngăn cản bọn họ, bọn họ có thể ỷ vào nhiều người cướp đồ của chúng ta. Chúng ta ngăn cản bọn họ, chúng ta có thể bị hệ thống phán định thành chủ động công kích mà bị trừng phạt, thấy thế nào cũng có lợi cho bọn họ. Anh yên tâm, em biết nên làm như thế nào, em nhất định sẽ không hành động theo cảm tính.]
Bách Lý Tân: [mấy người bên kia đi mấy người?]
Hạ Trì: [5 người.]
Lương Tây: [Đoán chừng là vì đề phòng Hạ Trì mới có nhiều người như vậy.]
Tổ thảo luận kết thúc, Bách Lý Tân nhìn Lý Xán Xán phía sau có chút sợ hãi, sau đó mở cuộc trò chuyện riêng với Lý Xán Xán.
Bách Lý Tân: [Lý Xán Xán, cô nhanh lên, qua bên Hạ Trì kia đi. Đường lên núi trước đó chỉ có một, bọn họ mới vừa đi không bao lâu, cô rất nhanh có thể đuổi kịp.]
Lý Xán Xán: [Nhưng mà, như vậy ở đây sẽ chỉ còn lại mình cậu.]
Bách Lý Tân: [Không phải còn có ba người chơi sao? Cô qua bên kia, giúp tôi trông chừng Hạ Trì, tôi sợ cậu ta xúc động.]
Lý Xán Xán khẽ cắn môi, "tôi biết rồi, tôi đi theo cậu cũng là cản trở cậu, tôi sẽ giúp cậu trông chừng Hạ Trì.
Bách Lý Tân: [Đợi đến nhà Hoàng Hữu Thành rồi mới rời đi.]
Lý Xán Xán: [Được, tôi hiểu.]
Khi Lý Xán Xán đi đến cửa nhà Hoàng Hữu Thành, Bách Lý Tân nháy mắt với cô.
Cô lập tức "Ai nha" một tiếng, ôm bụng nói: "Không tốt rồi, buổi trưa hình như tôi ăn đồ hỏng, bây giờ đau bụng quá. Thật ngại quá, tôi không thể đi cùng các anh, không còn kịp rồi, tôi đi trước.]
300% tốc độ, "vèo" một cái liền chạy không thấy bóng dáng, cũng mặc kệ lời nói dối này vụng về cỡ nào.
Mấy người thợ rèn sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng, hắn ta ngược lại muốn kêu đồng đội đuổi theo Lý Xán Xán, thế nhưng Lý Xán Xán chạy quá nhanh, sau khi quẹo qua một ngôi nhà thì không thấy bóng dáng, đuổi theo cũng không biết nên đuổi theo hướng nào.
Thấy Lý Xán Xán đi, thợ rèn hung hăng trừng Bách Lý Tân một cái, "Các người đang làm cái quỷ gì vậy?
Bách Lý Tân nhún nhún vai, bước vào
trong nhà Hoàng Hữu Thành: "Người có ba việc gấp, mấy người còn muốn ngăn cản sao?
Ba người thợ rèn liếc nhau, vội vàng đi theo Bách Lý Tân bước vào trong sân.
Dòng nước trong suốt giống như một con rắn nhỏ, theo đầu ngón tay Bách Lý Tân bơi đi, cuối cùng quấn quanh cổ đối phương giấu ở dưới quần áo tế tự.
Đế Ca âm thầm quan sát biểu tình của Bách Lý Tân.
Đây là một động tác rất nguy hiểm, dòng nước chỉ cần hơi dùng sức, là có thể siết chặt cổ mảnh khảnh.
Nhưng hắn lại không có chút nào trốn tránh hoặc là sợ hãi, cặp mắt hắn thích nhất chăm chú quan sát bốn phía, không bị bất luận cái gì bên ngoài ảnh hưởng.
Hoặc là tuyệt đối tin tưởng chính mình, hoặc là không thèm để ý tới chính mình.
Đế Ca khẽ cười một tiếng, bất kể là loại nào, hình như đều khiến mình càng cảm thấy hứng thú với hắn.
Dòng nước biến ảo thành một bàn tay, vuốt qua xương đòn đối phương, rơi vào trên cổ mảnh khảnh, "Ta đem dòng nước quấn ở trên cổ ngươi, như vậy lúc ngươi nói chuyện không lên tiếng ta cũng có thể biết ngươi đang nói cái gì.
Đế Ca: "Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi gϊếŧ những tên chướng mắt này.
Bách Lý Tân há miệng, không nói gì: "Không cần."
Đế Ca cười nhạo: "Thiện lương quá mức sẽ chỉ trở thành chướng ngại vật trên con đường thành công. Không ngờ ngươi cũng ngu xuẩn như vậy."
Bách Lý Tân nhìn quanh bốn phía, trả lời không chút để ý: "Không phải, ta sợ bẩn tay ngươi."
Dòng nước vuốt ve cổ chợt ngừng lại, một lát sau mới chậm rãi di chuyển.
Hắn yên lặng rút dòng nước ra khỏi cổ, có một giọt bọt nước nhỏ từ phía trên bắn ra ngoài bay lên không trung, "Bùm" một tiếng tuôn ra hình dạng một đóa hoa, bốc hơi trong không khí.
Đế Ca: "Khụ, nói có lý."