Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Max Cấp Vào Nhầm Trò Chơi Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng, năm người ngồi đối diện nhau.

Ngoại trừ Bách Lý Tân, sắc mặt bốn người khác đều không tốt lắm.

Con quái vật ngày hôm qua bị Bách Lý Tân trói lại đã bị trói vào góc tường.

Dù đang là ban ngày nhưng ánh nắng chiếu qua cửa sổ sẽ không thiêu rụi con quái vật nhưng sẽ khiến con quái vật trở nên rất yếu ớt và chỉ có thể nằm bất lực trên mặt đất, cố gắng sống sót

Nhưng ngay cả khi con quái vật này sắp chết, nó vẫn có vẻ như muốn ăn thịt người, đặc biệt là khi nó nhìn sang bọn họ bằng bốn con mắt đỏ như máu.

Lương Tây hít sâu một hơi, cố nén suy nghĩ muốn tông cửa bỏ chạy: "Hôm nay tôi không có manh mối gì.

Chu Quảng và Hạ Trì liếc nhau, gian nan nói: "Chúng tôi cũng vậy.

Hạ Trì: "Hôm nay NPC yên tĩnh lạ thường, vừa lên đã bảo chúng tôi làm việc, giữa chừng không nói gì.

Lương Tây: "Thời gian bắt buộc làm việc cũng thay đổi. Tôi đã nói chuyện với thanh công việc, hôm qua chúng ta làm việc 4 tiếng, hôm nay 6 tiếng. Cứ tính như vậy, ngày mai chúng ta sẽ bị bắt buộc làm việc 8 tiếng!"

Chu Quảng: "Không khí giữa các NPC cũng đã thay đổi, tuy rằng vẫn là cái mặt người chết kia, nhưng tôi có thể nhìn ra, bọn họ cũng rất khẩn trương."

Bách Lý Tân: "Những NPC này thiết lập là dân làng, ngày mai chính là ngày cuối cùng Hà Thần nguyền rủa, căng thẳng là phản ứng bình thường. Hôm nay tôi có được một đầu mối, trưởng thôn hẳn là người yêu bí ẩn của Tang Bảo Nhi."

Tất cả manh mối đều liên quan đến Tang Bảo Nhi, người mấu chốt là Tang bà bà và trưởng thôn.

"Hiện tại thời gian hơi gấp." Hắn dừng một chút, nhìn về phía ba người kia, "Chỉ còn lại có 30 giờ."

Chu Quảng: "Cho nên chúng ta chia nhau hành động?"

Bách Lý Tân: "Cho nên tôi gọi cả hai người bọn họ tới.

Mọi người: "???

Hắn vừa dứt lời, hai tiếng cãi vã vang lên.

"Sao mày lại ở đây, đồ thối tha?"

"Những lời này tôi hỏi bà mới đúng, lão thái bà chết tiệt!"

Bách Lý Tân mở cửa, quơ quơ đồ trong tay, hướng về phía bọn họ lộ ra một nụ cười hiền lành, "Vào nói?

Hai NPC nhìn về phía đồ vật trong tay Bách Lý Tân, da mặt trắng bệch đều co lại một khối.

Trưởng thôn: "cậu dám động đến bài vị của Bảo Nhi!"

……

Trong phòng phát sóng trực tiếp, màn đạn vẫn kịch liệt như cũ.

[Đến cũng đến rồi, liền đem bài vị đi, đỉnh, tôi nguyện xưng hắn là Tân Thần. NPC đều ngốc hết rồi.]

[Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi xem trò chơi chạy trốn sảng khoái như vậy. Đem quái vật cùng NPC đùa giỡn xoay quanh, thật không hổ là tân thần.]

[Vừa rồi cửa mật thất sao lại tự mở ra? NPC lại quên khóa cửa? Quên khóa cửa còn chưa tính, còn quên khóa móc?]

[Vận khí tốt thôi.]

[F -, anh gọi đây là may mắn?]

[Đen đến mức tận cùng chính là O nha, nói không chừng vận khí tốt hôm nay đều đã dùng hết rồi? Lại nói vừa rồi không phải vẫn có Lý Xán Xán sao? Tôi nhớ rõ độ may mắn của người chơi này là B, hẳn là không kém nhiều lắm.]

[Thôi đi, vận may vừa đến thì Lý Xán Xán bị bệnh.]

[Ặc, đó là, Tiêu cực tạo nên tích cực?]

……

Trưởng thôn và Tang bà bà ngồi cách nhau rất xa.

Bách Lý Tân nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: "Linh vị tôi có thể trả lại cho ông, nhưng ông phải trả lời tôi vài câu hỏi."

Thôn trưởng dùng đôi mắt đen vô hồn liếc nhìn Bách Lý Tân, âm trầm trong giọng nói có thể nghe được vài phần ẩn nhẫn: "được!"

"Lý Trùng, Tang Bảo Nhi và Hoàng Hữu Thành, ba mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Da mặt trưởng thôn rối rắm một chút, nhưng vẫn mở miệng.

"Ba mươi năm trước, thôn chúng ta gặp phải thiên tai."

"Suốt hai năm trời, không có một giọt mưa nào rơi xuống, nước sông khô cạn. Ruộng không có mùa màng, dân làng khó sống. Chúng ta cầu mưa, cầu thần, bái Phật, dùng mọi cách có thể. "

"Ngay khi mọi người hết đường xoay xở, có một phú thương tên là Hoàng Hữu Thành đi vào trong thôn."

"Bảo Nhi là mỹ nữ nổi tiếng mười dặm tám xã của chúng ta, nếu đặt ở cổ đại, cũng có thể so sánh với Tứ Mỹ. Phú thương kia tham lam sắc đẹp, nghe được lời đồn của Bảo Nhi, liền nổi lên tâm tư lệch lạc."

"Bảo Nhi thà chết không theo, phú thương liền tìm được Lý Trùng lúc ấy vẫn là trưởng thôn, cũng chính là cha của ta."

"Hoàng Hữu Thành hứa cung cấp cho thôn chúng ta một lượng lớn lương thực và tiền tài, giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng có một điều kiện, đó chính là đem Bảo Nhi tặng cho hắn."

"Cha ta thấy tiền sáng mắt, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Hoàng Hữu Thành. Nhưng lúc ấy ta và Bảo Nhi đã yêu nhau, ta trốn ở bên ngoài len lén nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, sau đó ta quỳ gối trước mặt cha cầu hắn thành toàn cho ta và Bảo Nhi."

"Nhưng cha ta lại đánh ngất ta, nhốt lại.

Nhưng Bảo Nhi dù sao cũng là cô nương nhà lành, Bảo Nhi cũng không ngốc, sẽ không đồng ý. Cha ta nghe Hoàng Hữu Thành nói, bịa ra một lời nói dối hiến tế Hà Thần."

"Cha ta nói dối với bên ngoài rằng đã mời Thiên sư thưa chuyện với Hà Thần.

Hà Thần coi trọng Bảo Nhi, nhưng Bảo Nhi không chịu gả cho Hà Thần, thôn mới bị trời phạt, hai năm không mưa. Chỉ có hiến Bảo Nhi cho Hà Thần, Hà Thần mới tha thứ cho chúng ta, ban mưa và lương thực."

"Bảo Nhi rất nhanh đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, không bao lâu, đã bị toàn bộ người trong thôn trói tới cửa thôn, giao cho Thiên Sư."

"Nhưng thiên sư kia căn bản là hàng giả, bọn họ để Bảo Nhi mặc áo cưới, trói vào trong kiệu, từng bước từng bước nâng lên núi, lại đưa đến nhà phú thương Hoàng Hữu Thành."

"Chờ ta được thả ra, Bảo Nhi đã trở thành tiểu thϊếp của Hoàng Hữu Thành."

"Và dân làng cũng có thức ăn."

"Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, bọn họ cảm tạ Hà Thần tặng quà, cảm tạ ông trời rủ lòng thương, lại chỉ quên Bảo Nhi bị bọn họ coi như món đồ đưa ra ngoài."

Một tháng sau, thôn Hà Thần rốt cục cũng có trận mưa đầu tiên trong hai năm qua. Trận mưa đó kéo dài ba ngày ba đêm mới dừng lại, dòng sông vốn khô cạn cũng chứa đầy nước. Bảo Nhi đề nghị về thăm nhà, mang theo phú thương Hoàng Hữu Thành đi thuyền tới thôn Hà Thần."

"Ngay trên con thuyền kia, Bảo Nhi độc chết Hoàng Hữu Thành, sau đó tự sát mà chết, ôm hận mà chết."

"Cũng chính bắt đầu từ ngày đó, thôn Hà Thần xuất hiện lời nguyền Hà Thần.

Là Bảo Nhi, oán hận của nàng hóa thành nguyền rủa, nguyền rủa tất cả chúng ta.

Nàng hận chúng ta vì chính mình đem nàng trở thành vật hy sinh mà đưa ra ngoài! Hận chúng ta tham lam vô độ, không biết cảm ơn! Đây đều là trừng phạt của Bảo Nhi đối với chúng ta, cũng là thống khổ chúng ta phải thừa nhận! thôn Hà Thần chúng ta phải chôn cùng Bảo Nhi! Chỉ có chúng ta tất cả đều chết, linh hồn Bảo Nhi mới có thể được giải thoát!"

[Đinh! Xin chúc mừng người chơi, mở khóa chân tướng nguyền rủa Hà Thần 30%, tiến độ trước mắt 70%/100%.]

Trên mặt mấy người khác trong phòng hiện lên vui sướиɠ.

70%?

Lại tăng nhiều như vậy! Cũng chỉ còn lại 30%, bọn họ đã cách thắng lợi càng ngày càng gần!

Chu Quảng: "Lại nhiều thêm ra một tên Hoàng Hữu Thành, chúng ta có phải hay không nên đi nhà Hoàng Hữu Thành nhìn xem?

Trưởng thôn liếc mắt một cái, ngậm miệng không nói.

Bách Lý Tân: "Có phải là căn nhà cũ ở đầu thôn phía đông không?

Vẻ mặt cứng ngắc của trưởng thôn có thể nhìn ra vài phần không cam lòng: "Làm sao cậu biết?

Bách Lý Tân: "Tôi nhớ rõ trên tấm hoành phi của ngôi nhà đó viết "Hoàng gia", bình thường chỉ có nhà giàu mới có thể dùng đến hoành phi, căn nhà đó đã bị bỏ hoang ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi năm."

Thôn trưởng trừng mắt nhìn Bách Lý Tân một cái, lại bắt đầu gắt gao nhìn chằm chằm bài vị trong tay hắn: "Đúng, cậu nói không sai, chính là nơi đó. Đầu thôn đông có một căn nhà rách nát, trên tấm biển viết" Hoàng gia ". Năm đó hắn vì Bảo Nhi nhọc lòng, khi đó hắn ở lại nơi đó trong thời gian ngắn, năm đó khi bọn họ trở lại nơi cũ cũng ở đó vài ngày ngắn ngủi.

——

Trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Này cũng quá đỉnh, vậy mà còn có loại uy hϊếp NPC như vậy sao?]

[Lúc đó chúng tôi đã giúp trưởng thôn làm rất nhiều nhiệm vụ để có được manh mối này, bận trước bận sau cả ngày, ông ấy mới nói cho chúng tôi biết câu chuyện này vào ngày cuối cùng. Sau đó sắp đến giờ hiến tế, chúng tôi cũng chưa kịp đi xem nhà của Hoàng Hữu Thành. Nếu lúc đó chúng tôi cũng làm như vậy, người chơi nữ kia có phải là...]

[Chuyện quá khứ đừng suy nghĩ nhiều, không phải tất cả mọi người đều là Bách Lý Tân, mấy người có thể sống sót đã rất không dễ dàng.]

[ Tôi hiểu. Tuân thủ quy tắc chỉ có thể trở thành bù nhìn bị động, đánh vỡ quy tắc mới có thể chiến thắng!]

——

Ánh mắt trưởng thôn vẫn đặt ở trên bài vị "Tôi đã nói hết những gì cần nói với mấy người rồi, hiện tại có thể trả lại bài vị của Bảo Nhi cho ta không?"

Hai tay Bách Lý Tân đưa bài vị đến trước mặt trưởng thôn: "Xin lỗi.

Sau khi tiếp nhận bài vị, trưởng thôn lập tức ôm nó vào lòng, "Bảo nhi của ta, em chịu khổ rồi. Đừng sợ, ta đưa em về, chúng ta cùng về nhà."

Trước khi đi, trưởng thôn mặt không chút thay đổi đứng ở trước cửa phòng, hai con mắt đen như mực nhìn thẳng về phía Bách Lý Tân, "Đừng uổng phí sức lực, các người trốn không thoát, các người trốn không thoát, các người đều trốn không thoát."

Sau khi để lại một câu cuối cùng, trưởng thôn rốt cục rời đi.

Trong phòng, chỉ còn lại NPC Tang bà bà này.

Tang bà bà có lúc thì si ngốc, lúc thì tỉnh táo.

Lúc bà tới tìm Bách Lý Tân vẫn bình thường, nhưng nghe xong lời trưởng thôn, cả người lại điên điên khùng khùng lên.

"Không không không, Bảo Nhi thiện lương như vậy, con bé thiện lương như vậy, con bé sẽ không nguyền rủa người khác.Đáng chết, hỗn đản! Súc sinh! Đi chết đi!"

Tang bà bà ngồi ở đằng kia điên điên khùng khùng phát điên trong chốc lát, ngay khi mọi người không biết làm sao bây giờ, Tang bà bà bỗng nhiên toàn thân co quắp vài cái, sau đó đầu cúi xuống, không nhúc nhích.

Lương Tây hoảng sợ.

Ngay khi hắn cho rằng Tang bà bà ngất đi chuẩn bị cứu NPC thì Tang bà bà đột nhiên ngẩng đầu lên, khiến Lương Tây sợ tới mức ngồi bệt dưới đất.

Đôi mắt đen như mực của Tang bà bà đỏ như máu.

"Ta muốn Bảo Nhi, Bảo Nhi của ta!"

"Không phải như hắn nói, ta không có thấy tiền sáng mắt giao Bảo Nhi cho bọn họ, đưa thi thể Bảo Nhi cho ta, ta liền nói cho các người biết chân tướng!"
« Chương TrướcChương Tiếp »