Trong phòng phát sóng trực tiếp trò chơi.
[Chết tiệt, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đem "Sửa nhà dột" nói đường hoàng như vậy.]
[Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người vô liêm sỉ như thế.]
[Nếu không phải tối hôm qua Bách Lý Tân thu hút tất cả quái vật nhện đỏ đi, các người còn có mạng xuống núi sao? buồn cười. Còn nghi ngờ Bách Lý Tân vì sao không xuống núi, nói nhảm, bởi vì Bách Lý ba ba của các người phải kéo cừu hận cho các người a.]
[Làm gì không được, cản trở đệ nhất danh! Cự tuyệt lên núi là bọn họ, hiện tại ngược lại chụp mũ cho người khác cũng là bọn họ.]
【 nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi những quái vật ở trên núi kia vì sao sợ Bách Lý Tân? 】
[Tôi không biết, có lẽ chúng sợ những loại thảo mộc đó? Chúng ta lúc ấy cũng hái thảo dược, nhưng là hái ban ngày, không đυ.ng phải quái vật.]
[Lão tuyển thủ, trong sơn động kia có cái gì?]
[Có một cái lỗ tròn, trong lỗ mọc chút thảo dược, trên tường có chút tinh thạch, những thứ khác không có.]
[Vậy mấy người đã giải quyết được các câu hỏi bổ sung chưa? ]
"Tổ của chúng tôi rất đoàn kết, mọi người phân công hợp tác, tìm tất cả manh mối cần tìm một lần, NPC cũng nói chuyện hết rồi, nhưng cũng chỉ giải được 70%, 30% còn lại vô luận như thế nào cũng không giải được."
[Tại sao tôi lại lo lắng khi xem phát sóng trực tiếp hơn là xem trực tiếp? 】
[Tôi cũng vậy a, quá kí©h thí©ɧ.Hôm qua là lần đầu tiên tôi thấy một người ngầu như vậy khi bị nhiều nhện đỏ truy đuổi.]
……
Ở đầu kia của căn phòng, Lương Tây nhanh chóng nghiền các loại thảo mộc thành bột. Hắn bọc bột vào trong băng gạc, dùng sức vắt lấy nước vào một cái bát nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, trong bát nhỏ đã chứa đầy nửa bát nước ép màu xanh đậm.
Bởi vì Lý Xán Xán đã bị sốt đến hôn mê, căn bản không uống được nước, Lương Tây chỉ có thể lấy tay cạy mở miệng của cô, dùng thìa cẩn thận đưa từng chút thảo dược vào cổ họng cô.
Nước thuốc không có bao nhiêu, Lương Tây sợ lãng phí, động tác đút thuốc rất chậm.
Nửa chén thảo dược nhỏ, Lương Tây phải đút khoảng nửa giờ mới xong.
Bách Lý Tân ở bên cạnh nghiêm túc nhìn.
Sau khi cho thuốc uống xong không bao lâu, mặt Lý Xán Xán đỏ ửng bắt đầu rút đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lương Tây vội vàng sờ sờ trán cô, sau khi xác định hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch dưới đất, "Thật tốt quá, vượt qua rồi, cuối cùng cũng cứu được.
Chu Quảng đối Lương Tây nói: "cậu ngủ một lát đi, cậu đã không nghỉ ngơi chăm sóc bọn họ từ tối hôm qua đến giờ, sáng sớm ngày mai còn phải cưỡng chế làm việc, cậu chống đỡ không được."
Mí mắt Lương Tây đã đang đánh nhau, hắn lăn một vòng trên sàn nhà, quần áo cũng không cởi, trực tiếp ngủ gật.
Chu Quảng thấy thế khoanh chân ngồi trên sàn nhà, "Bách Lý Tân, cậu vừa rồi nói cái gì với Tang bà bà kia?"
Vừa mới tỉnh lại sau cú sốc của lão thái thái, vừa rồi hắn đang chiếu cố Lý Xán Xán, Tang bà bà bỗng nhiên giống như tia chớp vọt vào, không nói hai lời khiêng hai cỗ thi thể bỏ chạy.
Người khác mặc dù không ở trong gian phòng kia, nhưng thông qua nhóm trò chuyện lớn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lương Tây cố gắng mở mắt, nhưng trên người hắn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm uể oải mở miệng: "tôi cũng muốn biết.
Bách Lý Tân: "Kỳ thật cũng không có gì, tôi nói cho bà ấy biết đã tìm được tung tích của Bảo Nhi, bảo bà ấy chiều mai tới tìm chúng ta.
"Chúng ta trao đổi tin tức đi, nhiệm vụ này có hai cách giải quyết. Thứ nhất là hoàn thành hiến tế Hà Thần, thứ hai là giải trừ lời nguyền của Hà Thần."
Thanh âm của hắn đã không còn lười biếng như trước, ngược lại mang theo vài phần lãnh ý: "Rất rõ ràng, hiến tế tân nương là phương pháp đơn giản nhất. Nhưng điều này có ý nghĩa gì mấy người hẳn là cũng rõ ràng, tôi để lại mấy lời ở đây trước, tôi sẽ chọn cái thứ hai, giải trừ lời nguyền Hà thần. Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là không thích trò chơi này, không muốn bị nó dắt mũi đi."
"Mấy người nếu có ai muốn đi đường tắt hiến tế, lựa chọn hy sinh một người tới cứu vớt những người khác, vậy bây giờ có thể rời khỏi phòng này."
Đồng tử đen sâu thẳm lần lượt đảo qua mọi người, mọi người thần sắc rùng mình, ngay cả Lương Tây vừa mới bị cơn buồn ngủ xâm lấn cũng thanh tỉnh ba phần.
Lương Tây: "Tôi chọn biện pháp thứ hai, Lý Xán Xán là chúng tôi vất vả lắm mới cứu được, làm sao có thể hiến tế cô ấy?
Chu Quảng: "Tôi cũng vậy. Tôi là một luật sư, trong nhận thức của tôi, mạng người không chỉ quan trọng, mà còn quan trọng ngang nhau. Một mạng sống và vô số mạng sống ở hai đầu quy mô đều tương đương nhau."
Hạ Trì: "anh còn phải hỏi, đương nhiên là theo lựa chọn của anh. Nếu không phải anh, em cũng không biết có còn sống đến bây giờ hay không. Hơn nữa anh thông minh như vậy, nhất định có thể giải trừ lời nguyền của Hà Thần."
Nhận được đáp án của mọi người, Bách Lý Tân mới nói tiếp: "Muốn giải trừ lời nguyền của Hà Thần, đầu tiên phải biết chân tướng lời nguyền của Hà Thần. Nhiệm vụ phụ mới là quan trọng nhất, nhiệm vụ phụ của mấy người đã hoàn thành bao nhiêu?"
Chu Quảng nhìn xung quanh: "Hay là để tôi nói trước, tôi hoàn thành 10%. Có được thông qua trò chuyện npc giám sát công việc của chúng tôi trong khi làm việc ban ngày. Mặc dù là công việc bắt buộc, công việc bắt buộc sẽ cung cấp cho chúng tôi thông tin."
"Từ tin tức của bọn họ biết được, Bảo Nhi ba mươi năm trước bị Hà Thần coi trọng, cho nên hiến tế cho Hà Thần làm tân nương. Nàng là vị tân nương Hà Thần đầu tiên, sau đó nghe nói là Hà Thần đối với vị tân nương này không hài lòng, liền có lời nguyền Hà Thần phía sau, cứ cách ba năm cần hiến tế một vị tân nương thuần khiết."
Hạ Trì gật đầu: "Đúng, lúc đó tôi cũng làm việc ngoài đồng, nhận được tin tức giống như cậu."
Lương Tây: "Tôi cũng đã hoàn thành 10%. Nhiệm vụ bắt buộc của tôi là khám bệnh, ban ngày hôm nay có vài NPC dân làng đến khám bệnh, trong đó có một người hình như là hàng xóm trước đây của Tang bà bà. Nghe anh ta nói, Bảo Nhi là một mỹ nhân nổi tiếng trong thôn Thập Lý Bát, nhưng tác phong không tốt lắm, hình như là có một người yêu, nhưng người yêu cụ thể là ai thì không biết."
Bách Lý Tân nhìn Lương Tây: "Chờ một chút, có giấy bút không? Tôi ghi chép lại."
Mí mắt Lương Tây hơi nặng, nhưng vẫn cố gắng chỉ vào một cái hộp: "Có, trong đó có bút lông và giấy Tuyên Thành để kê đơn."
Bách Lý Tân rất nhanh từ chỗ Lương Tây chỉ lấy ra giấy bút, đem giấy trải phẳng, tay phải cầm bút lông bắt đầu ghi chép lại.
Mấy người tò mò nhìn sang, ngón tay thon dài của Bách Lý Tân cầm bút lông sói, bút đi du long viết xuống một hàng chữ.
Bút thế phiêu dật, chữ viết như du long hí phượng, mạnh mẽ tiêu sái.
Hạ Trì đã từng học qua thư pháp, không khỏi khâm phục: "anh, thư pháp của anh thật tuyệt vời, trình độ cao thủ… không, cao thủ hơn cả cao thủ, không có mấy chục năm luyện tập căn bản không viết được như vậy. Anh lớn hơn em mấy tuổi? Trên người rốt cuộc còn có cái gì kinh hỉ?!"
Bách Lý Tân nở nụ cười, "Tôi lớn hơn cậu nhiều.
"Tôi lớn lắm, cậu không tưởng tượng được đâu, nhóc con."
Để tiện thống kê, hắn không viết thẳng theo thói quen viết bằng bút lông, mà lựa chọn viết ngang.
1. Tang bà bà là mẹ của Bảo Nhi.
2. Bảo Nhi chết 30 năm trước, bia mộ ở trên núi.
3.Bảo Nhi là cô dâu đầu tiên của thần sông, 30 năm trước được hiến tế cho Hà thần, nhưng lại khiến Hà thần phẫn nộ.
4. Bảo Nhi có một người yêu không rõ.
Bách Lý Tân dừng một chút.
Lại viết lên 5.
5. Bảo Nhi rất xinh đẹp.
Mọi người: "......
Nếu thật sự không biết viết cái gì, để trống trước cũng được.
Chu Quảng chỉ chỉ điều thứ hai, "Cái này là mấy người vừa rồi ở trên núi nhìn thấy?"
Hạ Trì như nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở tấm ảnh chụp lúc chạng vạng tối ra.
May mà tôi mang điện thoại di động.
"Ngón tay Hạ Trì nhanh chóng nhấn hai cái lên màn hình, mở album ra," Đây là lúc đó tôi chụp được.
Lương Tây hoàn toàn tỉnh lại, hắn và Chu Quảng lại gần nhìn một chút, liền thấy được một cái núi đất nhỏ và bia mộ.
Điện thoại di động của Hạ Trì chỉ còn lại 1 vạch pin, đang nhấp nháy đèn đỏ báo hiệu cần sạc nhanh.
Nhưng thôn trang nhỏ hẻo lánh này còn không có bộ sạc đa năng chứ đừng nói đến việc hỗ trợ cáp dữ liệu và bộ sạc. Thiết bị thông tin duy nhất là điện thoại bàn ở đầu thôn, còn bởi vì quanh năm thiếu tiền đã ngừng hoạt động.
"Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, hai người các cậu ai còn điện, chụp lại lưu lại, vạn nhất gặp được Tang bà bà còn có thể làm chứng cớ, miễn cho bà ấy cho rằng chúng ta đang lừa bà ấy."
Lương Tây và Chu Quảng lấy điện thoại di động từ trong ngực ra.
Lương Tây có chút áy náy nhìn Hạ Trì: "Xin lỗi, lúc xuống núi tôi kích động, nhảy xuống nước bơi, điện thoại của tôi bị ngâm trong nước."
Chu Quảng mở khóa điện thoại di động: "Tôi còn 50% pin, vẫn có thể sử dụng được."
Tín hiệu điện thoại di động của hai người vẫn là "X", bất quá hiện tại bọn họ đã không còn ý nghĩ ngây thơ tìm tín hiệu gọi điện thoại báo cảnh sát.
Chức năng đơn giản của điện thoại di động thông minh đầy đủ hết, tuy rằng mất đi chức năng gọi điện thoại, những chức năng khác cũng đủ dùng.
Bởi vì điện thoại di động của Hạ Trì bất cứ lúc nào cũng có thể tắt máy, Chu Quảng trực tiếp bỏ qua Bluetooth, trực tiếp chọn biện pháp đơn giản thô bạo nhất.
Chụp ảnh từ xa.
Đem camera đặt ở trên điện thoại di động của Hạ Trì chụp hai ba tấm, bởi vì hình ảnh trên điện thoại di động của Hạ Trì có chút đen, điện thoại di động của Chu Quảng tự động mở ra chức năng nhấp nháy.
Có ba âm thanh "tách", "tách" và "tách", và đèn flash bật sáng ba lần.
Chụp ảnh xong, Chu Quảng lấy ảnh tới quan sát tỉ mỉ.
Trong đầu Bách Lý Tân, bỗng nhiên vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, hoàn thành trao đổi tin tức. Độ hoàn thành chân tướng nguyền rủa Hà Thần: 30%/100%]
Hắn nhìn mấy người khác liếc mắt một cái, phát hiện mấy người khác biểu tình đều dừng lại một giây, xem ra là đều đều đã nhận được thông báo của hệ thống.
Hạ Trì: "Tôi 30%.
Lương Tây: "Tôi cũng vậy.
Chu Quảng một bên xem ảnh chụp một bên thuận miệng nói tiếp: "Xem ra tất cả mọi người đều giống nhau, ngày mai lúc cưỡng chế làm việc NPC hẳn là còn có thể cung cấp manh mối, tất cả mọi người phải chăm chú nghe một chút. Bách Lý Tân, chức nghiệp của cậu là thánh nữ, cùng chúng tôi không giống nhau. Theo quan điểm hiện tại, manh mối do các ngành nghề khác nhau cung cấp sẽ khác nhau, cậu ngày mai chú ý nhiều một chút."
Bách Lý Tân gật đầu: "Được."
Lương Tây đứng dậy nhìn tình hình của Lý Xán Xán: "Trên mặt Lý Xán Xán đổ nhiều mồ hôi.
Bách Lý Tân nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lương Tây cầm lấy khăn mặt giúp Lý Xán Xán lau mồ hôi trên mặt.
Chờ hắn làm xong những thứ này, hai tay chống về phía sau sàn nhà chần chờ nói, "Nếu như chức nghiệp khác nhau nhận được manh mối khác nhau, vậy chúng ta có phải còn phải cùng người chơi cách vách cung cấp một chút manh mối hay không ?
Vẻ mặt Hạ Trì rối rắm nhìn về phía Bách Lý Tân: "Anh, anh nói xem?
Chu Quảng giành nói trước: "Hay là thôi đi, những người này không cản trở đã là không tệ rồi, cậu còn muốn từ chỗ bọn họ lấy được tin tức hữu dụng?"
"Tôi đồng ý cái nhìn của Chu Quảng."
Bách Lý Tân đi qua nhìn tình huống của Lý Xán Xán, hô hấp của cô đã bình tĩnh lại, biểu tình rất là an bình, "Tôi không tín nhiệm mấy người kia. Chúng ta có thể dẫn bọn họ qua cửa, nhưng tôi cự tuyệt để cho bọn họ trở thành chiến hữu, tôi sẽ không đem lưng giao cho những người không đáng tin cậy kia.
"Tôi đi kiếm chút gì ăn cho Lý Xán Xán, chắc cô ấy sắp tỉnh rồi." Chu Quảng đứng lên đi tới cửa: ""Có nhiều cách để lấy thông tin, biết giám sát hắn NPC là ai, thông qua bắt chuyện hẳn là cũng có thể đạt được. Bằng không nếu như lúc ấy ở trên núi thợ rèn sớm đã chết, đây chẳng phải là một đầu mối đều không có? Cái này không hợp lý."
Lương Tây bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng đúng.
Bách Lý Tân nhìn Chu Quảng kéo cửa đi ra ngoài, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Lương Tây: "Bác sĩ Lương, tôi nhớ anh là bác sĩ thú y.
Lương Tây không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, "Đúng vậy.
Bách Lý Tân: "Vậy anh khẳng định rất thích lông xù.
Lương Tây ánh mắt dần dần ôn nhu: "Đương nhiên, tôi thích nhất chính là lông xù.
Bách Lý Tân vỗ vỗ bả vai Hạ Trì.
Hạ Trì nghi hoặc quay đầu: "???
Bách Lý Tân chỉ chỉ sân: "Đem tiểu tử lông xù kia vào đây.
Hạ Trì: "...?!
Lương Tây sửng sốt ba giây, bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên.
Bách Lý Tân nhìn Lương Tây cười cười: "Lông xù, có thể~
Lương Tây: "?!!!
Mẹ kiếp, lão tử không thích loại lông xù
này!
Còn có các người là ma quỷ sao?! Thứ đáng sợ như vậy nói bắt là có thể bắt được sao?!
Bách Lý Tân: "Hôm qua tôi cũng bắt được một con, vốn định thả nó đi xem hang ổ của chúng ở đâu, không ngờ mặt trời vừa phơi nắng đã hóa thành máu loãng. Con này hôm nay cần phải bảo vệ, không thể để nó hỏng nữa.
Lương Tây nuốt nước miếng.
Cũng bắt được một con? Hóa thành nước? Bảo vệ? Hỏng?
Nghe xem, đây là phát biểu nguy hiểm gì?!
Đây mẹ nó còn là lời người nói sao?!
Ngay lúc Lương Tây thiếu chút nữa ngây người, Chu Quảng đi ra ngoài không bao lâu thất kinh chạy trở về.
Hắn vừa trở về liền dùng sức đóng cửa lại, chĩa điện thoại di động của mình về phía ba người: "mấy người xem, nơi này có một bóng người!"
Chu Quảng sử dụng đèn flash, và chụp ảnh qua màn hình LCD, ảnh chụp không chỉ có phản quang còn mang theo rất nhiều điểm ảnh đỏ xanh đan xen.
Tia chớp cùng điểm ảnh vừa mở ra, ngược lại làm cho hình ảnh vốn phổ biến toàn màu đen có độ rõ nét khác.
Chu Quảng phóng to ảnh chụp, ba người nhìn qua, thì thấy một khuôn mặt mờ ảo ẩn sau gốc cây.
Lương Tây nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia nhìn kỹ trong chốc lát, "Tôi đã gặp qua hắn, là thôn trưởng của thôn Hà Thần này!"