Chương 11

A Đông không nhịn được hỏi: “Cô Dương, ý của cô là, anh Ba của chúng tôi còn cứu được sao?”

Dương Sơ Huyền gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể cứu anh ta.”

Một người đẹp như vậy mà chết thì thật đáng tiếc.

Huống hồ, khí vận mạnh mẽ trên người anh có thể giúp cô ổn định hồn phách, cứu anh cũng không thiệt thòi gì.

“Giờ thì xem anh có muốn tôi cứu không.”

Thẩm Đại Uyên hiểu rõ tình trạng cơ thể mình, gần đây anh thực sự cảm thấy kiệt sức.

Anh ra vào bệnh viện ngày càng nhiều, và ban đêm khi ngủ anh thường cảm thấy lạnh thấu xương.

Các bác sĩ mà anh tìm đến trong những năm qua cũng không còn giúp được gì nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đúng như lời cô nói, anh sẽ chết…

Chỉ là, sự xuất hiện của Dương Sơ Huyền quá kỳ lạ.

Anh cần phải cẩn trọng.

Thẩm Đại Uyên mỉm cười: “Việc này rất quan trọng, xin cô Dương cho tôi ba ngày để suy nghĩ.”

Dương Sơ Huyền gật đầu: “Được thôi.”

Dù sao ba ngày sau, họ sẽ tự tìm đến cô.

Hai tiếng sau.

Xe chậm rãi tiến vào thành phố.

“Khi nào thì đưa tôi về nhà họ Tống?” Thấy A Đông định lái xe đến bệnh viện, Dương Sơ Huyền lên tiếng.

Cô không cần đến bệnh viện, vết thương trên người đã tự lành khi hồn phách quay trở về.

A Đông quay đầu nhìn Thẩm Đại Uyên: “Anh Ba…”

“Làm theo lời cô ấy.”

A Đông đổi hướng, lái xe đưa Dương Sơ Huyền về nhà họ Tống.

Khi xuống xe, Thẩm Đại Uyên đưa cho cô một chiếc thẻ: “Đây là phần thưởng cho việc cô cứu tôi, xin hãy nhận.”

Dương Sơ Huyền nhìn thoáng qua chiếc thẻ đen trong tay anh, thành thật nói: “Tôi không biết cách sử dụng, anh có tiền mặt không?”

Nhà họ Tống chưa từng đưa thẻ ngân hàng cho cô, cũng không dạy cô cách sử dụng. Họ chỉ đưa cho cô tiền mặt.

Vị đạo trưởng nuôi dưỡng cô trước đây cũng chỉ cho cô tiền mặt.

Vì vậy, trong ký ức của cô, tiền mặt là thứ có giá trị nhất.

“Tôi có, tôi có!” A Đông vội vàng lấy ra một xấp tiền giấy mệnh giá lớn đưa cho cô: “Cô Dương, đây.”

Dương Sơ Huyền hài lòng nhận lấy, cẩn thận cất vào túi.

Cuối cùng, cô nhìn Thẩm Đại Uyên và nói: “Ba ngày nữa nhớ đến tìm tôi, nếu không, anh sẽ thật sự chết.”

Thẩm Đại Uyên mỉm cười: “Được.”

Nghe anh đồng ý, Dương Sơ Huyền mới yên tâm rời đi.

Thẩm Đại Uyên nhìn theo bóng cô đi vào biệt thự nhà họ Tống, lạnh nhạt nói: “A Đông, cử người điều tra về cô ấy.”

A Đông đáp: “Vâng.”

Ở một nơi khác.

Dương Sơ Huyền theo trí nhớ, tìm đến biệt thự nhà họ Tống.

Lúc này trời đã tối đen, nhưng ánh đèn bên trong nhà họ Tống vẫn rực sáng.

Đứng ngoài cổng, cô có thể nghe rõ tiếng cười nói vui vẻ vang ra từ bên trong.

Ánh mắt Dương Sơ Huyền trở nên lạnh lùng, lặng lẽ bước qua cổng vào nhà.

Người giúp việc tình cờ bước ra đổ rác, thoáng thấy Dương Sơ Huyền trong bộ váy cưới, liền giật mình hét lên: “A!”