Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Thiên Kim Thật Bùng Nổ Rồi

Chương 5: Thẻ tín dụng của Lục gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
ViiVii

Khi Lục An Ca về đến Lục gia, cả gia đình đã bắt đầu ăn tối.

Liễu Vân đang gắp thức ăn cho Lục Nghi Tô thì thấy Lục An Ca về đến thì cảm thấy hơi xấu hổ, nói "An Ca về rồi à. Hôm nay chị con cảm thấy không được khỏe nên mọi người không đợi con."

“Ừ, không sao đâu.” Lục An Ca đặt cặp sách xuống.

Quản gia đem phần cơm lên cho Lục An Ca, Lục An Ca cũng không nói nữa, cúi đầu ăn.

Lục Chính liếc nhìn Lục An Ca đang im lặng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói với vẻ quan tâm: “Hôm nay đi học con có quen không?”

"Rất tốt, khá dễ thích nghi."

Lục An Ca đặt dao nĩa xuống, bình tĩnh trả lời, đôi mắt trong veo nhìn Lục Chính, như đang đợi ông nói thêm điều gì.

Lục Chính cảm thấy có chút khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, “Bố nghe chị con nói rằng con và Lâm An An nhà họ Lâm thân thiết với nhau. Lâm An An, tốt nhất con đừng liên quan đến cô ấy nữa."

Giọng điệu của ông rất bình tĩnh, dường như ông không nghĩ rằng việc nói xấu sau lưng một cô gái là xấu. Trong mắt ông thậm chí còn tỏ ra chán ghét khi nhắc đến Lâm An An.

Lục An Ca nghe xong lời này cảm thấy có chút khó chịu, vì vậy cô hít một hơi rồi lại nói: "Ông Lục, tôi nghĩ ông không thể kiểm soát được việc tôi kết bạn với ai, đúng không?"

"Còn nữa, cho dù Lâm An An thực sự kỳ quái cũng không ảnh hưởng gì đến ông. Ông Lục, ông vẫn nên quan tâm đến sức khỏe của Lục Nghi Tô thì hơn."

Lục Chính không ngờ Lục An Ca lại dám nói như thế, tức giận đến đỏ mặt hét lên: “Nếu con lại đến gần Lâm An An, thì con cũng đừng nghĩ tới việc sử dụng thẻ của mình.”

Câu này ý tứ ông muốn cắt quyền sử dụng thẻ của Lục An Ca.

Lục An Ca buồn cười nói: "Ông Lục, ông đang nói đùa à? Trên người tôi không có thẻ của Lục gia các người."

Lục Chính và Liễu Vân giật mình, sau đó họ nhớ ra rằng sau khi cô trở về, họ không đưa thẻ của Lục gia cho cô.

"Ừ, bố bận quá nên quên mất. Mẹ sẽ đưa thẻ cho con sau. Chúng ta ăn trước đi." Liễu Vân có chút xấu hổ gắp một miếng rau vào bát của Lục An Ca.

Sau bữa ăn, Liễu Vân nhìn miếng thức ăn duy nhất còn sót lại trong bát của Lục An Ca và lau nước mắt, cảm thấy chua chát.

Dù sao bà cũng là mẹ ruột của Lục An Ca, hai mẹ con đã xa nhau hơn mười năm, nhưng con thậm chí còn không muốn ăn đồ ăn bà gắp.

"Mẹ, có lẽ em không vui do con về trước mà không đợi em ấy nên em mới đối xử với mẹ như vậy. Để con đi xin lỗi em xem sao." Lục Nghi Tô trên mặt lo lắng, hốc mắt hơi có chút ủy khuất.

Liễu Vân nghe xong liền vỗ vỗ tay cô: "Tô Tô, em khó chịu không trách con. Ai bảo em không đi cùng con? Nếu em ấy ra ngoài sớm hơn, chẳng phải cả hai có thể cùng nhau trở về sao?"

"Nhưng là, con cướp đi cha mẹ, em sẽ có chút không vui."

Nghe được lời của Lục Nghi Tô, Liễu Vân cảm thấy Lục Nghi Tô tốt bụng vô cùng, liền vỗ nhẹ tay cô nói: "Tô Tô, đừng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải quay lại trường."

"Về phần em gái của con, lát nữa mẹ sẽ đích thân đến gặp em ấy."

"Được rồi mẹ, Tô Tô lên trước đây."



Lục An Ca đang ngồi làm bài tập ở bạn, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Liễu Vân: "An Ca, mẹ vào được không?"

"Được."

Lục An Ca đứng dậy mở cửa, nhìn Liễu Vân đang cầm ly sữa, cô hỏi bà có chuyện gì.

"An Ca, bố và mẹ đã bàn bạc rồi, con và Tô Tô dùng chung một chiếc xe có vẻ không tiện, cho nên chúng ta dự định để hai người dùng hai chiếc xe, nhà chúng ta không thiếu xe và tài xế, con nghĩ thế nào?" Liễu Vân đặt ly sữa lên bàn.

"Không cần, tôi có thể tự mình đi. Lục phu nhân còn chuyện gì cần nói nữa không?" Lục An Ca không có ý định dính líu quá nhiều với Lục gia nên trực tiếp từ chối.

Liễu Vân giật mình khi nghe lời từ chối, cuối cùng bà đã quên hết những lời mình đã dự định nói, chỉ lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn của Lục An Ca: “Đây là tấm thẻ mà bố con bảo mẹ đưa cho con. Nhớ tranh thủ uống sữa nhé. Đi xe cẩn thận."

"Cảm ơn bà Lục." Lục An Ca lịch sự cảm ơn. Cô không muốn từ chối tấm thẻ mà Liễu Vân đưa, nhưng cô không có ý định sử dụng số tiền trong thẻ.

"An Ca.. con có thể gọi mẹ là mẹ được không?" Liễu Vân nói với đôi mắt đầy mong đợi.

Lục An Ca cau mày nói: “Bà Lục, chúng ta không có duyên làm mẹ con, vì lợi ích của bà, tốt nhất đừng nên gọi thì hơn.”

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng cô, Liễu Vân không thể nhịn được nữa, mở cửa bước ra ngoài.

Trong mắt họ rõ ràng là cô có lợi cho họ, mặc dù Lục phu nhân vẫn có chút chân thành đối với cô, nhưng cũng không nhiều, tình cảm của bà dành cho cô thậm chí còn thấp hơn cả một người hầu của Lục gia.

Ngay từ ngày đầu tiên trở về Lục gia Lục An Ca đã biết, Lục gia có lẽ muốn lợi dụng cô vì mục đích nào đó, cô thật sự không thể gần gũi một kẻ trục lợi như vậy.

"Chỉ vậy thôi, dù sao thì cũng không thể ở lại Lục gia lâu được. Khi tia sinh mệnh lóe lên thì rời đi. Đến đó cùng lắm thì mang lại tài vận cho Lục gia vài năm." Lục An Ca nhìn vào tấm thẻ đen trên bàn thở dài, im lặng nghĩ thầm.

.....

"An Ca, lá bùa của cậu thật lợi hại! Đêm qua tớ không những không nằm mơ, mà ngay cả con chim cũng không ị lên đầu tớ." Lục An Ca vừa đi bộ từ bến xe buýt đến cổng trường thì nhìn thấy khuôn mặt phấn khích của Lâm An An đang đợi cô ở cổng trường.

"Ừ." Lục An Ca rất tự tin vào thực lực của mình, bởi vậy nét mặt cô không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng lãnh đạm .

Lâm An An ôm cánh tay của Lục An Ca vào trong ngực, nói: “Bố tớ hỏi hôm nay cậu có thể tới nhà tớ xem được không.”

“Chỉ sợ hôm nay mọi chuyện sẽ không suôn sẻ.” Lục An Ca ngẩng đầu nhìn mặt cô, không có dấu vết nhíu mày nói.

"Hả? Vậy tối nay tớ lại có một giấc mơ nữa! Lá bùa cậu đưa cho hôm qua sáng nay nó đã biến thành tro bụi."

Sáng nay khi thức dậy, cô nóng lòng muốn lấy lá bùa dưới gối ra và mang lên người, nhưng không ngờ khi mở gối ra, lá bùa còn nguyên ngày hôm qua lại biến thành một nắm bụi.

"Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu một tấm nữa, nhưng lá bùa tôi đưa cho cậu hôm nay sẽ tính phí."

Lục An Ca là bắt quỷ, không phải làm từ thiện, sở dĩ hôm qua không thu tiền là để cho Lâm gia tin tưởng cô có thể giải quyết vấn đề của Lâm gia, nhưng bắt đầu từ hôm nay, cô nhất định phải thu tiền.

Lâm An An xua tay một cách thờ ơ. Gia đình họ không có gì khác ngoài tiền, "Đừng lo lắng An Ca. Chỉ cần cậu có thể giải quyết vấn đề của gia đình tớ, dù tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."

"Được." Lục An Ca mỉm cười. Ai mà không thích tiền, chưa kể cô là người nghèo, cần kiếm gấp một ít vốn khởi đầu
« Chương TrướcChương Tiếp »