Lý Khiết chưa nói số phòng, ngay cả Bạch Vi cũng không biết, mà không ai nói cho, Khúc Giản Nhi lại biết địa chỉ.
Khi tháng máy dừng lại ở tầng 18.
Khúc Giản Nhi nhớ tới Hồng Môn Yến khiến nguyên chủ rút lui khỏi ngành, là nữ chủ mua chuộc người đại diện nguyên chủ.
Bữa tiệc toàn là những người cấp cao trong ngành nguyên chủ, nói là ăn cơm, thật ra biến tướng bán thân xác.
Chỉ xem chủ nhân thân xác đó có đồng ý hay không.
Nhưng dù nguyên chủ đồng ý hay không, cô cũng sẽ bị người đại diện bỏ thuốc, chụp ảnh không đứng đắn, thanh danh hoàn toàn bê bối.
Đợi chuyện trên mạng nổi sóng, nguyên chủ sẽ trở thành tồn tại chật vật mọi người đòi đánh kêu gϊếŧ.
Triệt để bị chôn vài, cấm sóng khỏi giới giải trí.
“Gõ gõ” vài tiếng.
Khúc Giản Nhi rất có lễ phép gõ cửa.
Lý Khiết dẫm lên giày cao gót đẩy cửa ra đi ra: “Cô ăn mặc thành như vậy đến đây!”
Khúc Giản Nhi nói: “Nhanh lên đi, thời gian của tôi gấp gáp.”
Cô lướt qua người đại diện tức giận nổ tung, hào phóng đến ngồi chỗ trống, cực kỳ giống lãnh đạo tới thị sát.
Khúc Giản Nhi mí mắt hơi rũ, hàng mi đen rậm rạp khiến đôi mắt cô trông mê đắm mê ly.
Nếu loại bỏ phần điên cuồng độc ác trong mắt, cô lại có vài phần giống một cô gái ngây thơ đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.
Không thể không nói, vứt bỏ tất cả không nói chuyện, giá trị nhan sắc Khúc Giản Nhi tuyệt đối là đỉnh lưu thế giới.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao trên mạng chửi mắng, cô còn có thể bình yên ngồi ở chỗ này.
Người đẹp kiểu ngây thơ ốm yếu.
Nó là thứ thu hút khiến người khác mong muốn bảo vệ nhất.
Lão tổng hói đầu đi đến bên cạnh Khúc Giản Nhi, cười lộ ra răng vàng lớn: “Người đại diện chắc đã nói với cô? Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, sau này không thể thiếu chỗ tốt cho cô.”
Khúc Giản Nhi giương mắt: “Ấn đường biến thành màu đen, mỏ chuột tai khỉ, cằm tròn. Mệnh không con, trung niên ngồi tù. Gặp được tôi, ông càng không có bao nhiêu thời gian hưởng thụ cuộc sống.”