Chương 6: Xoa Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, Không Khoa Học 3

Môi mỏng Tả Thần nhấp chặt, mắt phượng híp lại.

Anh nhạy bén phát hiện ra manh mối về chiếc xe phía trước.

Có một bàn tay mảnh khảnh bên cạnh cửa kính trước và sau xe, ở một nơi mà người khác không thể nhìn thấy, Tả Thần trên ngón trỏ của người khác, thấy ánh sáng đỏ thỉnh thoảng hiện lên.

Tả Thần không chút hoài nghi: “Đi theo quỹ đạo lái xe của nó.”

Tài xế nuốt nuốt nước miếng: “Nhưng nó…… được, đại thiếu gia.”

Tả Thần chắc chắn xe phía trước có đại sư ngồi, hôm nay có thể đi ra khốn cảnh hay không, xem chuyến này.

“Phanh” một tiếng.

Đồng tử Tả Thần co rút lại, anh bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt. Từ nhỏ đến lớn, tai nạn không khoa học thường làm bạn với anh. Ác linh vốn nên bị anh hấp dẫn, đã rơi xuống nóc xe phía trước anh.

Làn sóng ngầm ẩn dưới mí mắt anh dâng lên.

Nữ ác linh bị vây quanh trong sương mù bò tới bò lui, để lại bên ngoài xe những vết cào như máu.

Mơ hồ có thể thấy được.



Gương mặt ác linh dữ tợn, phảng phất bị trùng văn gặm cắn qua, toàn thân nồng nặc mùi tanh của máu. Thân thể của cô ta một nửa máu thịt mơ hồ, một nửa đã thành xương trắng.

Trên một số xương vẫn còn bọt máu màu đỏ nhạt, còn sót lại mơ hồ dính trên người ác linh.

Mắt thấy ác linh muốn mở cửa sổ xe bò vào.

Giọng nói Khúc Giản Nhi cực kỳ ghê tởm: “Quần áo dính máu ngưng tụ, làm bậy quá nhiều. Hơn nữa còn rõ ràng như vậy, không thích hợp cho thiếu niên mỹ nữ xem, nhân đạo hủy diệt đi. Đúng rồi, cơ hội khó được, hai người các ngươi muốn thấy ác linh không?”

Bạch Vi và Tiểu Trương cùng kêu lên hò hét: “Không cần, làm ơn đem tất cả cơ hội để lại cho người thích hợp hơn!”

Chủ nhân của bàn tay mảnh khảnh thở dài tiếc nuối, một ánh sáng đỏ bay ra, một tơ hồng xuyên qua đầu ác linh.

Ác linh kêu gào thảm thiết bị đóng đinh vào vách núi, tơ hồng toát ra ngọn lửa, cháy xèo xèo.

Chỉ chốc lát sau.

Ác linh biến mất sương mù tiêu thán.

Hai chiếc xe một trước một sau rời núi.

Vì tư thế đi bộ mê hoặc, chúng nó không ít thì nhiều cào lên vách núi, thân xe cũng tổn hại nghiêm trọng.

Toàn bộ hành trình Bạch Vi chết lặng, cô nhìn không thấy ác linh, nghe không thấy tiếng kêu thảm thiết, lại có thể cảm nhận được cổ quỷ dị kia.



Thẳng cho đến cửa sổ xe bị gõ vang.

Bạch Vi sửng sốt, cô thật cẩn thận cửa sổ xe: “Chào anh, có việc sao?”

Tài xế vô cùng lễ phép: “Tôi là tài xế Tả gia, ít nhiều mấy vị mang theo, chúng ta mới đi ra. Thân thể đại thiếu gia nhà tôi không tốt, nhưng rất muốn làm quen…… Đại sư trên xe?”

Nói xong, Tả gia tài xế nhìn về phía Khúc Giản Nhi ngủ gà ngủ gật, khϊếp sợ tuổi nhỏ cùng với bộ dạng của đối phương.

Khúc Giản Nhi vẫn mặc bộ đồ bệnh viện màu xanh lam như cũ, cô nhắm mắt lại nói: “Nói cho hắn, hai ngày gần đây không cần đi phương nam. Còn có, sau này ta sẽ chủ động đi tìm hắn.”

Bạch Vi đần độn: Vì sao không thể đi phương nam? Là cái loại không khoa học cô nghĩ sao?

Cô muốn điên rồi!

Tài xế chuyển y nguyên lời cho Tả Thần.

Tả Thần đeo kính vào cười khẽ, cũng không nhiều lời nữa.

Tài xế rất sáng suốt: “Đại thiếu gia cuộc họp đêm mai, chuyện xây dựng Quan Nam Tinh. Vé chiều mai bay đi trạm Nam Tinh Bắc, dời không?”

Tả Thần sau một lúc lâu trầm ngâm: “Dời phía sau.”