Khúc Giản Nhi thì thầm nghĩ: Lấy năng lực kiếm tiền của Tả Thần, trả thù lao còn không phải tiện tay cầm tới? Từ bần cùng đến phú quý, cô chỉ cần chữa khỏi tinh thần lực bạo động của anh ta thôi!
Cô lấy ra 4 tấm bùa màu hồng đã sớm vẽ xong, mỗi lá đều nhanh chóng xếp thành hình tam giác.
Khúc Giản Nhi chớp chớp mắt: “Cụ thể thì không giải thích chi tiết được, nhận, lần lượt đặt chúng ở 4 góc phòng ngủ.”
Tả Thần chăm chú nhìn: “Cái này liền có thể?”
Khúc Giản Nhi chỉ cười không nói.
Chỉ tỏ ý Tả Thần có thể đi ngủ ngon.
Sau một giấc ngủ dậy, thứ gì đều sẽ tốt hơn một chút.
Dưới lời thề son sát của Khúc Giản Nhi, Tả Thần đứng lên, nửa tin nửa ngờ đi lên lầu.
Khi bác Phúc dò hỏi muốn thay phương án dự phòng hay không, Tả Thần lắc đầu. Anh ta biết một khi sử dụng phương pháp tránh bạo đồng lần trước, thì đại biểu anh ta không tín nhiệm Khúc Giản Nhi.
Sau khi Tả Thần phủ định. Bác Phúc vẫn rất lo lắng, nhắc nhở nói: “Tinh thần lực của Đại thiếu gia không giống thể chất quỷ dị trước giờ, chỉ dựa vào tờ giấy, có thể quá đánh cuộc hay không?”
Tả Thần gỡ xuống mắt kính: “Con có thể sống đến bây giờ, còn không phải đang đặt tiền cược với Tử Thần hay sao? Bác đi đãi khách đi, không thể để người ta cảm thấy Tả gia thất lễ.”
Bác Phúc mang theo gương mặt lo lắng sốt ruột rời đi.
Tả Thần vẫn muốn ngồi ở trên sô pha làm việc.
Anh thật ra cũng không tin tưởng chắc chắn năng lực của Khúc Giản Nhi, nhưng hiện thực không thể không khiến anh tin.
Tả Thần dựa lưng vào ghế, giống như một vị thần mặc áo choàng trắng không tì vết, thần thái trang trọng.
Sau khi gỡ mắt kính xuống. Cho dù khi anh làm sao thả lỏng tâm tình, ánh mắt khi tự hỏi cũng như cái dùi sắc bén.
Lộ ra tính công kích làm cho người ta ẩn ẩn bất an.
Mỗi tháng, anh đều phải trải qua đau đớn xuyên tim thấu xương, khiến anh trước sau không chìm trong mộng đẹp.
Đột nhiên, một tiếng kêu rất nhỏ mèo, đánh gãy muôn vàn suy nghĩ của Tả Thần.
Một con mèo tuyết trắng đuôi dài nhảy lên bàn, có một đôi đồng tử thẳng đứng màu xanh lam như nước biển.
Vẻ mặt Tả Thần lập túc nhu hòa, lộ ra một nụ cười có thể khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Khi anh đưa tay chạm vào con mèo trắng, mèo trắng lại phát ra tiếng kêu bén nhọn, trốn tránh thói quen đυ.ng chạm của anh.
Tả Thần giống như thường lệ không được động vật yêu thích.
Anh tiếc nuối chớp mắt một cái, uể oải giống như một Thiên Sứ chưa nhiễm bụi trần. Đáng tiếc, sự dịu dàng ít ai biết của anh, chỉ có anh và mèo trắng biết.
Quyền sinh sát trong tay Tả gia là người yêu mèo?
Loại tương phản cực cao, nói ra sẽ không ai tin.
Vì không mất khống thương tổn mèo trắng, Tả Thần đuổi nó nằm bên cạnh.