... Không khí im lặng đến ngột ngạt.
Phảng phất có hình dáng còi báo tiếng ca ngợi lớn hài hước, đánh vào nhịp tim của mấy người có mặt từng chút một, khiến căn phòng không nói nên lời.
Tả Thần nhắm mắt một hồi lâu, vẫn không thể làm thuyên giảm, thay thế tức giận muốn đánh rớt Khúc Giản Nhi.
Sau vài lần hít sâu. Tả Thần điều chỉnh mắt kính, mím môi nói: “Đem ly rượu của Khúc đại sư bỏ đi, thay mới.”
Bác Phúc lập tức tiến lên.
Ông ấy còn không quên phát huy vượt xa người thường.
Đổ đầy rượu vang đỏ vào cốc mới, múc cơm rượu sang một chiếc bát mới.
Không chỉ cứu vớt mặt mũi của chiếc ly, còn ngăn chặn Khúc Giản Nhi càn rỡ một hồi.
Khúc Giản Nhi vùi đầu khổ ăn.
Chẳng hề quan tâm ly rượu vang mới toanh đã thay thế ly cơm rượu cô vừa ăn.
Sau khi Tả Thần ăn no, phát hiện Khúc Giản Nhi còn ở tăng ca thêm giờ dùng cơm, giống như quỷ chết đói đầu thai.
Hơn nửa tiếng đồng hồ qua.
Khúc Giản Nhi không chút hình tượng tựa lưng vào ghế ngồi: “Nói chính sự đi.”
Trước mắt người không câu nệ tiểu tiết, khiến nụ cười Tả Thần không dễ kìm lại, anh ta dứt khoát không kiềm chế.
Khúc Giản Nhi từ túi móc ra chuỗi hạt khắc lúc buổi trưa ra, vừa giải thích vừa đưa qua bên kia: “Tình huống của anh có chút đặc thù, nếu muốn hoàn toàn giải quyết, cần thời gian. Trên mỗi hạt châu tôi đều khắc lên trận pháp trừ tà trấn ác. Ít nhất bảo vệ anh trong vòng một tháng không gặp tai nạn, không nhìn thấy ác linh.”
Chuỗi hạt gỗ *lục đạo được chủ nhân tùy ý lấy ra.
*lục đạo: Chỉ các dạng đời sống trong luân hồi. Người ta phân biệt ba thiện đạo và ba ác đạo. Ba thiện đạo gồm cõi: nhân; thiên và a-tu-la. Ba ác đạo gồm: ngạ quỷ; địa ngục và súc sinh.
Tả Thần đưa tay nhận, tập trung nhìn vào, là lục đạo bằng gỗ anh ta không quá quen thuộc. Mỗi hạt châu mang theo hương vị cà phê, họa tiết như những bông hoa, hình như hoa sen.
Màu nâu chuỗi hạt nhìn rất đơn sơ.
Nhưng mỗi nét của hình thoi và hình tròn trận pháp, dường như ẩn chứa lực lượng vô hạn.
Tả Thần tháo xuống lá cây tử đàn nhỏ giá trị trên tay, không cần giải thích đeo những hạt châu rẻ tiền vào cổ tay.
Khúc Giản Nhi kinh ngạc: “Anh yên tâm như vậy?”
Tả Thần chỉ nói: “Cũng không phải tất cả tổng tài đều bá đạo, cũng không phải tất cả tổng tài đều nghi kỵ đa nghi.”
Vừa nghe lời này. Khúc Giản Nhi buồn cười.
Cô không nghĩ tới Tả Thần cũng có dáng vẻ bình dân như vậy, cũng không giống như nguyên văn người sống chớ đến gần như vậy?