Chương 39: Bá Tổng Tiêu Xứng

Bác Phúc thân sĩ đến đứng ở cửa, chặn Tả Tinh muốn ngăn cản Khúc Giản Nhi.

Tả Tinh giận sôi máu: “Bác Phúc bác đừng cản con, cô ta không có lễ phép như vậy? Cô ta cho rằng mình là ai đấy? Chị Du Du chỉ muốn cô ta hỗ trợ tiện thể mang vào!”

Khúc Giản Nhi quay đầu lại, ánh mắt và giọng điệu đồng dạng không bình thường: “Cô là cuối thu sao, thật sự có thể giúp tôi sảng khoái. Cô ta muốn tôi mang, tôi phải mang sao?”

Tầm mắt độc lại lại ghen tỵ nhìn vào phía sau lưng Khúc Giản Nhi, Khúc Giản Nhi muốn không nhận ra cũng khó.

Đội lông mày mảnh khảnh của Khúc Giản Nhi nhướng lên trên, tươi cười mang theo một chút hiếu kỳ. Dường như chất chứa một cảm giác Thái Sơn đè đầu, khiến người ta không dám vượt qua giới hạn.

Cổ Du Du lại không có một chút sợ hãi, cô ta đem nụ cười này của Khúc Giản Nhi trở thành khıêυ khí©h.

Trước khi tình thế trở nên nghiêm trọng. Cổ Du Du lôi kéo Tả Tinh xoay người rời đi, cô ta ắc phải đi về điều tra rõ người này.

Chỉ chốc lát sau hai người rời đi. Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau Khúc giản Nhi.

Giọng nói Tả Thần cực kỳ có từ tính: “Mới gặp khiến cho Khúc đại sư chê cười.”

Khúc Giản Nhi vừa ngoái đầu nhìn lại thì thấy, Tả Thần xuất hiện ở hàng lang mười phần nghệ thuật.

Anh ta bước đi vững vàng, giọng nói mang theo từ tính gợi cảm, cặp kính gọng hẹp che mất một phần mắt, khóe miệng cười nhạt như vẫn không che được vẻ mặt thờ ơ.

Tây trang màu đen phối hợp chiếc nơ màu xám, đeo khuy cổ màu bạc, ở ngực là huy hiệu gia tộc. Hơi thở anh ta lạnh thấu xương dị thường, vừa nhìn thì biết thủ đoạn quyết đoán.

Khúc Giản Nhi bình sinh yêu tiền không yêu sắc, thấy dung mạo Tả Thần, cũng có chút thở hổn hển.



Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Tả Thần ít khi nói cười, mắt kính phản xạ phản chiếu ánh sáng mờ ảo của đèn tường, càng làm người phân biệt không ra ánh mắt của anh ta.

Nào có tí xíu bộ dáng ma ốm?

Mũi và cằm anh ta cũng hơi nhòn nhọn, nhìn qua có chút không dễ tiếp cận lắm.

Cả người tản ra hormone giống đực.

Nhìn kỹ, thì biết anh ta là loại người khí thế mạnh mẽ, đó là loại ngỗ ngược phát ra từ trong xương cốt.

Người ngoài lan truyền, chọc ai cũng không cần chọc Tả Thần. Bởi vì tinh thần lực của anh cực kỳ không ổn định, có tính cách chống đối xã hội tiêu cực, cùng phạm chỉ kém duy nhất một ranh giới đạo đức.

Đôi mắt Khúc Giản Nhi nheo lại, buồn bã nói: “Biết tôi tên gì, xem ra Tả tiên sinh đã sớm điều tra qua.”

Tả Thần bình tĩnh mỉm cười: “Gia huấn gia phong, mong rằng đại sư chớ trách.”

Tuy rằng anh ta nhận lỗi, nhưng giọng nói và dánh vẻ không có gì hối lỗi.

Khúc Giản Nhi vô cùng hiểu gật gật đầu: “Ừ, cố chấp nghi kỵ là tiêu chuẩn của Bá tổng, cũng là văn hóa truyền thống của tổng tài bá đạo gia tộc giàu có phải không, tôi hiểu tôi hiểu.”

Nghe thế. Tả Thần đầu tiên mỉm cười, rồi sau đó cười càng thêm xán lạn, anh ta thấy được Khúc Giản Nhi thẳng thắn.