“Chị Khúc, cứu, cứu mạng!”
Mạnh Thanh Dương khẩn trương sợ hãi đến mức thở không ra hơi.
Sau khi bị tộc nhân mình đuổi ra khỏi gia tộc.
Mạnh Thanh Dương và 3 em trai con chú nhỏ rời xa quê hương, đi vào Đế Quốc trời xa đất lạ. Bọn họ không hộ khẩu không thấy được ánh sáng mặt trời, nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi biết Khúc Giản Nhi là người phản khoa học, anh ta hướng tới kính sợ và tôn trọng.
Chỉ vì ở thế giới người thú Liên Bang.
Cũng vẫn luôn truyền rất nhiều chuyện xưa thần bí, thần kỳ ở tinh cầu phương Đồng.
Đặc biệt là chủ tinh Đế Quốc: Lam tinh.
Mạnh Thanh Dương rất thông minh, anh ta biết thân phận không hộ khẩu một khi bị tra điều ra, không phải chỉ đơn giản ngồi tù như vậy.
Cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cho nên bọn họ mạo hiểm nhập cư trái phép đến chủ tinh Đế Quốc.
Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi.
Mạnh Thanh Dương thấy được mấy người Khúc Giản Nhi hiền lành, trái tim anh ta tức khắc buông xuống.
Nhưng chuyện không lâu sau xảy ra.
Khiến anh ta gần như hỏng mất.
Mạnh Thanh Dương thở hổn hển: “Cứu cứu Nhị Bảo, em ấy, em ấy!”
Khúc Giản Nhi đè nén sự căng thẳng của Mạnh Thanh Dương, đi theo phương hướng anh ta.
Mọi người chạy tới giếng cổ của đạo quan cách đó không xa.
Thời tiết gần tới buổi trưa, nhưng nơi này có nhân công cây hòe làm bạn, khu vực xung quanh giếng cổ lạnh thấu xương.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Nhưng Khúc Giản Nhi có Thiên Nhãn, cô nhìn thấy oán khí đã dày đặc đến mức đã xâm nhập vào một vùng đất rộng lớn.
Mạnh Nhị Bảo bị một lực lượng không biết tên treo ngược trong giếng, cậu bé đã sớm khóc khàn giọng. Nhưng thân thể cậu bé lại không chút sứt mẻ, không thể tự do hoạt động, có vẻ vạn phần quỷ dị.
Mạnh Tam Bảo không thể lau sạch sẽ nước mắt: “Ô ô…… Đều, đều do em, em…… Em không đến giếng hoang thám hiểm, anh Nhị Bảo sẽ…… Sẽ không vì cứu em, sẽ không như vậy.”
Cùng với tiếng khóc Tam Bảo.
Âm thanh hỗn loạn và khinh nhờn từ giếng truyền đến, liếc nhìn một cái, chỗ sâu trong đó bao trùm sương mù đen nhánh.
Lan tràn mở ra oán khí nồng đậm, vô số móng vuốt sắc nhọn, phảng phất ở kể ra giãy giụa thế nào.
Nhìn kỹ, oán khí dày đặc ở trong giếng múa may.
Dường như biến thành một chất lỏng đặc sệt, lấp đầy toàn bộ chiếc giếng cổ.
Hàn Chiêu Viễn hít sâu một hơi: “Có nhiều oán khí như vậy, nơi này là đạo quan, sao có thể sinh ra ác linh như vậy?”
Nhưng anh ta không biết.
Sự đáng sợ trước mắt chỉ mặt ngoài mà thôi.
Khúc Giản Nhi vừa nhìn một cái thì đã nhìn thấu: “Không quá bình thường, có thứ gì giả trang thần linh……”