Tâm trí anh bây giờ tràn ngập những lời nói của tộc nhân mình.
“Ngươi là đầu óc không rõ không ràng, căn cốt tốt như vậy không cố gắng tu đạo, lại chạy tới làm tà môn ma đạo!”
“Nói cái gì để thành quả khoa học tu đạo, bước vào mọi gia đình, làm mất hết mặt mũi Hàn gia!”
“Chẳng ra cái gì cả, đừng nhắc nghiên cứu khoa học của ngươi, ta xem chính là chuyện cười.”
“Anh trai cũng không rõ tình hình, cư nhiên dung túng ngươi làm bậy, đây cũng tốt rồi, chứng chỉ đạo sĩ bị thu hồi!”
Đột nhiên nhìn thấy có người đi đến gọi hắn.
Hàn Chiêu Viễn sắc mặt đờ đẫn, sau đó, anh bị lừa gạt vào một tòa đạo quan cũ nát.
Sau khi mê màng.
Hàn Chiêu Viễn phản ứng lại, ôm cửa chết sống không đi: “Ban ngày ban mặt lừa bán sao!? Buông tay áo tôi ra, tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!”
Khúc Giản Nhi cũng tự biết không ổn, buông người ra nói: “*Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu.”
* Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu: Dịch nghĩa: “Họa phúc không có lối mà do người tự triệu. Báo ứng thiện ác như bóng theo hình”.
Một câu nói của Đạo giáo, khiến thân hình Hàn Chiêu Viễn dừng lại. Khi anh nhìn về phía Khúc Giản Nhi, đầu tiên kinh ngạc giá trị nhan sắc của đối phương, sau lại bị đạo quan cũ nát hấp dẫn.
Khúc Giản Nhi lại nói: “Ngươi vầng trán rộng lông mày đẹp, đạo sĩ?”
Hàn Chiêu Viễn vui mừng khôn sít nói: “Người đồng đạo à!”
Nhìn thấy khí vận màu đỏ xung quanh thân thể Hàn Chiêu Viễn.
Khúc Giản Nhi phảng phất đã nhìn thấy tiền trinh vẫy tay về phía cô, cô nhất định sẽ không để vịt nấu chín bay đi: “Gặp nhau tức có duyên, đợi một lát.” Cô nói.
Khúc Giản Nhi để lại Hàn Chiêu Viễn, rời đi như một cơn gió, khi trở về nắm chặt một đại mỹ nữ.
Bạch Vi trong miệng ngậm kẹo que, buồn bực nói: “Em vừa mới thêm số điện thoại liên lạc của con trai dì, tốt xấu để em trò chuyện thêm mấy câu, nói không chừng có thể thúc đẩy một cọc nhân duyên.”
Khúc Giản Nhi hận rèn sắt không thành thép: “Đã sớm nói em mấy ngày gần đây có đào hoa thối, đừng tùy tiện.”
Bạch Vi gương mặt nghiêm túc: “Tùy tiện hay không tùy tiện chúng ta tạm thời trước tiên không đề cập tới, em một người người Tae Kwon Do, tại sao bị chị túm đi?”
Khúc Giản Nhi hỏi lại: “Vậy em tại sao trốn đi?”
Bạch Vi giải thích với Khúc Giản Nhi: “Không phải trốn, khụ khụ, không phải chị nói không hoàn thành nhiệm vụ phải quét rác sao, em trước tiên đi kiểm tra một chút vệ sinh mặt đất.”
Khúc Giản Nhi mặt không biểu cảm: “Đây không phải lý do em bỏ đạo quan.”
Bạch Vi thái độ nhận sai rất thành khẩn: “Chị em sai rồi.”
Khúc Giản Nhi gật đầu: “Đi thôi, lập công chuộc tội.”
Bạch Vi bị đẩy đến trước mặt Hàn Chiêu Viễn, cô cắn que kẹo đường, nổi da gà nhìn Hàn Chiêu Viễn.
Hàn Chiêu Viễn chào hỏi: “Chào.”
Bạch Vi gật đầu, sau đó vỗ ngực bảo đảm: “Ừm, chào. Chị tìm được người sống rồi, yên tâm, chuyện lừa gạt em bao hết, chị bận rộn đi đi!”
Hàn Chiêu Viễn bám vào cửa như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm: Ngay trước mặt tôi nói lừa gạt tôi???
Khúc Giản Nhi tính ra thanh niên trước mắt có duyên phận với đạo quan, cô thành công vì đạo quan đoạt được một nhân tài. Đột nhiên nghĩ đến hiện thực không khoa học, nhưng cô có thể thử trên mạng.
Xuống tay chuẩn bị trước.
Khúc Giản Nhi không quên đổi mới bạn bè trên Tinh Võng của cô.
Vì thế. Ngày này, phát sóng trực tiếp phòng cá mặn trên Tinh Võng thực tế ảo, bình luận nóng hổi trên mạng, nổ tung nồi.