Loại bữa tiệc đại nhân vật minh tinh gặp gỡ “Fans”, nơi nào điều tra rõ được.
Vì thế, liên quan đến Khúc Giản Nhi, tất cả mọi người ở đây bị mang về phòng chờ trong cục.
Vài đạo diễn và lão tổng hai mắt nhìn nhau, thúc giục cấp dưới nhanh chóng gọi điện tìm người đón bọn họ.
Tiếng lòng mấy người: Lớn như vậy cũng chưa từng vào cục, chỉ xem náo nhiệt mà thôi, đã ngồi xổm rồi, quá mất mặt.
Đợi đến ngày thứ 2.
Lý trí Lý Khiết rốt cuộc rời nhà ra ngoài: “Vương tổng sự kiện đó, cô rốt cuộc làm cái quỷ gì! Hiện tại hại mọi người bị giam một đêm, cô có ý đồ gì?”
Khúc Giản Nhi ngoáy lỗ tai: “Thật sự đi trên mũi dao —— nên mơ hồ. Chẳng lẽ các ngươi không phải gày bẫy khi dễ tôi sao? Phòng vệ chính đáng còn cần chọn lựa ngày lành tháng tốt à? Tôi sao không biết tinh tế có loại cách nói vô sỉ này.”
Dây cung trong đầu Lý Khiết căng thẳng, cô ta không đoán được Khúc Giản Nhi đã biết bao nhiêu.
Người ở đây đa số Lý Khiết mời đến tụ hợp, đầu tiên không thể đắc tội, thứ hai không thể được vô lễ. Cô ta chỉ có thể chỉ trích Khúc Giản Nhi, nhưng lại phát hiện đối phương không phải dễ nắm thóp như vậy.
Triệu đạo diễn là người diện mạo bụng lớn thô tục, ông ta đột nhiên xoa cánh tay: “Sao sáng sớm lạnh thế.”
Khúc Giản Nhi thản nhiên nói: “Đương nhiên lạnh, có trẻ con bên cạnh ông, ông không lạnh ai lạnh.”
Triệu đạo cả kinh: “Trẻ con cái gì!?”
Khúc Giản Nhi gật đầu: “Cũng đúng, ông không nhìn thấy.”
Triệu đạo tức giận chỉ vào Khúc Giản Nhi: “Bớt ở đây giả thần giả quỷ, cô nói rõ ràng cho tôi!”
Khúc Giản Nhi chỉ nói: “Người xưa đã nói, gieo nhân nào, gặt quả ấy, đều có cơ sở. Ông giống như lửa bùng trong đống bông —— không cứu được.”
Lời này vừa nói ra.
Người ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều mở mang kiến thức Khúc Giản Nhi quá quỷ dị, bọn họ lập tức cùng Triệu đạo diễn vạch rõ giới hạn.
Lý Khiết cắn răng: “Khúc Giản Nhi, nơi này là Cục Cảnh Sát, thu lại lời tà môn quanh co đó của cô, bớt lừa gạt mọi người! Tin hay không tôi kêu người nhốt một mình cô lại!”
Khúc Giản Nhi đầy ẩn ý nói: “Đúng vậy, nơi này là trong cục chính khí uy nghiêm. Ra khỏi nơi này, người nào đó đáng chết không thể sống, thì chưa chắc chỉ cảm nhận được cái lạnh.”
Triệu đạo dường như nhớ tới cái gì, ông ta run run dán đến góc tường. Mà sự im lặng của ông ta, làm mọi người chung quanh càng thêm quý trọng bản thân mình không bị Khúc Giản Nhi điểm danh thăm hỏi.
Thấy không ai quấy rầy, Khúc Giản Nhi nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Khiết còn muốn tiếp tục mở miệng thì nhìn thấy Bạch Vi.
Anh cảnh sát trẻ tuổi ra hiệu Khúc Giản Nhi ra tới: “Không có việc gì, cô có thể đi rồi.”