Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vậy tôi đi trả lời đạo diễn Thẩm, hai người cũng chuẩn bị đi, ngày mai sẽ xuất phát.” Trương Kỳ nói.

Tô Ngôn ngạc nhiên: “Nhanh như vậy? Cố gắng đi đầu thai à?”

Trương Kỳ: Đôi khi làm người cũng thật bất lực, hiện tại anh chỉ muốn vặn đầu Tô Ngôn ra để xem bên trong chứa những gì.

Sắc mặt Văn Dịch vẫn bình thường, đã sớm quen với những ý tưởng kỳ quái thỉnh thoảng bật ra của Tô Ngôn.

“Nói bậy gì đó, không phải là mấy ngày trước em mới đóng máy, cộng thêm có tiệc rượu sao.”

“Chương trình này gửi đến cũng lâu rồi, không phải là bây giờ mới quyết định.”

Trương Kỳ vô cùng bất lực: “Được rồi, hai người nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày, ngày mai sẽ ghi hình chương trình.”

Nói xong, linh cảm của anh chợt đến, nhìn chằm chằm Tô Ngôn cảnh cáo: “Em đừng có động chút là ôm A Dịch nũng nịu, động chút lại ôm A Dịch khóc sướt mướt.”

“Đừng quên em là người có hình tượng lạnh lùng bình tĩnh, bị sụp đổ hình tượng kiểu này anh cũng thấy xấu hổ.”

Trương Kỳ một mặt khó diễn tả, cảnh cáo xong liền đi.

Tô Ngôn: “A Dịch, tớ oan ức quá, tớ chỉ là ôm cậu khóc thôi, phạm phải tội gì chứ?”

Khóe miệng Văn Dịch giật giật: “Tớ thấy xấu hổ.”

“Hừ, quả nhiên là không yêu nữa.”

Tô Ngôn giống như một người chồng bị bỏ rơi, chỉ vào Văn Dịch lạnh lùng, khóc nức nở.

“Dừng.”

“Được rồi.” Tô Ngôn lập tức dừng lại.

Ngày hôm sau.

Trời sáng rạng rỡ, Văn Dịch đã dậy.

Chạy ra ngoài vài vòng mới xách đồ ăn sáng thong thả đi vào nhà.

“Sao cậu dậy sớm vậy?” Tô Ngôn đi dép lê, chậm rãi uống sữa trong tay.

Ban đầu cậu ấy định ngủ đến trưa mới dậy nhưng cổ họng khô quá, bị ép tỉnh dậy.

“Ra ngoài chạy bộ, ăn sáng trước.” Văn Dịch nói.

“Oa, A Dịch cậu đúng là thiên sứ trần gian.” Tô Ngôn ngưỡng mộ, mắt sáng rực.

“Đừng nói nhảm.” Văn Dịch bất lực.

“Cậu ăn trước đi, cho tớ ba phút đánh răng rồi qua liền.”

Lời vừa dứt, Tô Ngôn liền chạy như bay vào phòng tắm đánh răng.

Văn Dịch bật cười.

Lấy ra vài cái đĩa để đồ ăn sáng, Văn Dịch nhanh chóng quay lại phòng tắm tắm rửa.

“A… ngon ghê.” Tô Ngôn nhấp môi: “A Dịch mau đến ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.”

“Ừm.” Văn Dịch kéo ghế ngồi, thong thả ăn một chiếc bánh rán.

“Đúng rồi, lát nữa cậu có đi làm thêm không?” Tô Ngôn hỏi.

“Không đi, có việc khác, nghỉ việc làm thêm rồi.”

“Thật sao? Tuyệt vời, từ giờ tớ sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, còn cậu chỉ cần xinh đẹp là được. Tớ nhất định sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để nuôi cậu.”Tô Ngôn vỗ ngực hứa chắc nịch.

“Đừng có mơ, có chút nắng đã nở hoa rồi.” Văn Dịch cười nhạt: “Tớ không cần cậu nuôi.”

“Hửm, vậy tớ ngay cả cơ hội cạnh tranh cũng không có sao?”Tô Ngôn buồn bã, ăn nhiều hơn.

“Ha…Ăn no rồi.” Tô Ngôn thoả mãn xoa bụng.

“Chơi một lúc rồi ngủ, ăn no rồi ngủ không tốt cho sức khoẻ.”Văn Dịch nhàn nhạt nói.

“Hehe, tớ biết rồi, A Dịch cậu nói nhiều thật đấy.”Tô Ngôn hơi kiêu ngạo.

Văn Dịch: "..." Thôi, miễn là cậu ấy vui.

“Để tớ dọn dẹp, A Dịch cậu đi làm việc của mình đi.” Tô Ngôn thấy Văn Dịch ăn xong, vội vàng đứng dậy dọn dẹp bát đĩa.

“Ừ.”Văn Dịch nhìn đồng hồ, sắp chín giờ rồi.

Cũng sắp đến giờ rồi, cậu nên dậy.

Trở về phòng thay bộ quần áo khác, xoa xoa mái tóc hơi rối.

OK, tóc đã suôn rồi.

Lâm Hy gửi địa chỉ đến.

Cậu nhìn thoáng qua, không xa lắm.

“Đại sư, anh định đến ngay bây giờ sao?” Lâm Hy nhắn tin.

“Ừm. Không tiện sao?”

“Tiện, ba mẹ tôi đều ở đây, đang bàn chuyện ly hôn.”

Sau đó còn gửi một biểu tượng khóc nhè.

“Ba mẹ cô là định mệnh của nhau, sẽ không ly hôn đâu, cô yên tâm.”

“Vậy ba tôi làm sao vậy, nɠɵạı ŧìиɧ thật khó tha thứ mà!!”

“Ba cô có thừa nhận mình nɠɵạı ŧìиɧ không?”

Văn Dịch thở dài, đây là bị kẻ tiểu nhân hãm hại rồi.

Lâm Hy ôm điện thoại suy nghĩ một hồi, thật sự là không có.

Cô ấy nhớ lúc đứa con riêng kia bước vào, vẻ mặt ba bối rối xen lẫn khϊếp sợ, khác với sự tức giận và ngỡ ngàng của bọn họ, ba cô ấy thực sự ngơ ngác.

Chẳng lẽ thật sự không phải con của ba cô ấy.

Vậy xét nghiệm ADN thì sao?

Lạ thật.

“Không có đâu, ba tôi không thừa nhận, mẹ tôi rất đau lòng.”

“Không sao, tôi đến ngay.”

Nhìn thấy tin nhắn, trái tim bất an của Lâm Hy bỗng nhiên bình tĩnh lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »