Chương 7

"Này, tôi tên là Diệp Thịnh Thâm, chúng ta kết bạn nhé." Thanh niên cười híp mắt, không có ác ý.

Trong thế giới này, cậu thực sự chưa có bạn bè kiểu này.

"Tôi tên là Văn Dịch, vậy từ nay chúng ta là bạn bè." Văn Dịch cười ngây thơ.

Diệp Thịnh Thâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Văn Dịch, nhịp thở chậm lại vài nhịp, cố gắng dời mắt đi.

Người này quá đẹp, lại không hề phòng bị.

Một người tôn thờ nhan sắc như anh ta hoàn toàn không thể cưỡng lại.

"Sư phụ tôi nói tôi có thể xuất sư, bảo tôi ra ngoài rèn luyện thêm."

"Rất tốt." Văn Dịch nheo mắt, lười biếng phơi nắng.

“Này, mấy tờ bùa này của cậu từ đâu ra?" Diệp Thịnh Thâm bị mấy tờ bùa được đặt tùy ý trên bàn thu hút.

Anh ta mở ra xem, ngây người.

Xu thế này, nét bút này, khí thế như nước chảy mây trôi này, còn tốt hơn mấy thứ anh ta từng thấy ở chỗ sư phụ, chất lượng còn cao hơn.

"Tôi tự vẽ." Văn Dịch nhìn người đang ngây ngốc: "Sao vậy, có vấn đề gì à?"

"Tôi không giỏi vẽ bùa lắm." Văn Dịch nói rất chân thành.

Cậu không nói dối, cậu thực sự không giỏi vẽ bùa, bùa chú là thứ cậu học kém nhất, đôi khi cậu còn tự hỏi liệu mình có thực sự có thiên phú này hay không.

Diệp Thịnh Thâm méo miệng, cả người ngơ ngác.

Cậu không giỏi vẽ bùa, vậy anh ta là gì? Là rác rưởi à?

Hu hu, nếu tiếp tục như vậy thì anh ta sẽ nổi điên mất, anh ta thực sự sẽ nổi điên mất.

“Văn Dịch, cậu quá khiêm tốn, cậu vẽ bùa rất lợi hại. Thực sự."

Diệp Thịnh Thâm nói rất thành khẩn, không hề giống như đang nói dối.

"Thật sao? Diệp Thịnh Thâm, cảm ơn anh, tôi rất vui." Văn Dịch cười rộ, trông rất vui vẻ.

"À đúng rồi, anh giỏi bói toán không? Tôi muốn nhờ anh bói cho tôi một quẻ."

"Hả?" Diệp Thịnh Thâm ngơ ngác.

Một luồng tự tin dâng lên, anh ta nhất định sẽ không phụ lòng bạn tốt.

"Bói cho cậu à?" Diệp Thịnh Thâm hỏi không chắc chắn.

"Đúng." Văn Dịch gật đầu.

Thông thường, thầy bói rất ít khi bói cho chính mình, bởi vì "bác sĩ không tự chữa bệnh" là có lý do của nó.

Nằm trong cuộc thì sao có thể nhìn thấu bí mật.

Bói toán cũng vậy.

Diệp Thịnh Thâm tuy nghi ngờ nhưng vẫn lấy mai rùa dùng để bói toán ra.

Thông thường rất ít khi dùng mai rùa để bói toán, bởi vì đường đời của mỗi người vốn rất huyền bí.

Xem tướng bình thường đã có thể biết được đại khái.

Bói toán thường được sử dụng trong những việc trọng đại hơn, xưa kia quốc sư hoặc là tư tế trong tộc dùng để bói toán quốc sự, vận mệnh quốc gia và long mạch hưng suy.

Mà bây giờ, Diệp Thịnh Thâm lại không nói hai lời đã lấy ra tuyệt kỹ của mình.

"Sư phụ nói tôi có thiên phú về bói toán, Văn Dịch, cậu là người đầu tiên tôi bói sau khi xuất sư."

Diệp Thịnh Thâm nhìn Văn Dịch, âm thầm cầu nguyện hy vọng đừng quá tệ, nếu không anh ta không biết nên an ủi người ta thế nào.

Văn Dịch nhướng mày: "Vậy thì tốt, phiền anh rồi."

"Nói gì mà phiền chứ, chúng ta không phải bạn bè sao?" Diệp Thịnh Thâm cười sảng khoái: "Vậy tôi bắt đầu nhé."

"Ừm." Văn Dịch ra hiệu cho Diệp Thịnh Thâm bắt đầu.

Diệp Thịnh Thâm cũng không nói thêm gì nữa, tập trung bói toán, đồng xu rơi xuống, anh ta đột nhiên trợn mắt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía người đang bình tĩnh, cổ họng khô khốc, khàn giọng nói: "Tôi bói không ra."

Lần này là lần đầu tiên không bói ra được gì, cứ như thể người này không nên tồn tại vậy.

"Quả nhiên…" Văn Dịch cúi đầu thì thầm.

Cậu đã có cảm giác, nhưng vẫn không chắc chắn nên mượn tay Diệp Thịnh Thâm.

Kết quả đúng như dự đoán.

Bói toán chi thuật không thể tính được nửa đời của cậu.

Mệnh bàn không thể bao trọn linh hồn của cậu.

"Sao lại kỳ lạ vậy?" Diệp Thịnh Thâm như bị kí©h thí©ɧ, ngơ ngác nhìn những quẻ tượng loạn thành một đoàn, lông mày sắp nhíu thành chữ xuyên rồi.

Diệp Thịnh Thâm nhìn cái người vẫn bình thản như nước, không khỏi bực bội nói: "Sao cậu lại không hề bất ngờ vậy?"

"Bói không ra cũng là một loại mệnh bàn, không cần phải bận tâm." Văn Dịch cười nhẹ.

“Cậu nghĩ thông suốt ghê nhở." Diệp Thịnh Thâm lẩm bẩm, không cam tâm: "Quá kỳ lạ, có cơ hội nhất định phải hỏi đám sư phụ."

Văn Dịch nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, nhướng mày nhìn người đang cúi đầu suy tư.

"Anh tiếp tục suy nghĩ đi, tôi về đây."

"Về?" Diệp Thịnh Thâm ngơ ngác ngẩng đầu.

"Ừm." Văn Dịch đứng dậy, cầm lấy mấy tờ bùa trên bàn, tùy ý nhét vào túi: "Tôi đi đây."

"Được rồi." Diệp Thịnh Thâm ngửa đầu nhìn người trước mặt, tim đập loạn một nhịp.

"À, chúng ta thêm phương thức liên lạc nhé." Anh ta vội vàng nói.

Văn Dịch hơi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn anh ta.

Diệp Thịnh Thâm cười hì hì, gãi đầu: "Bạn bè sao có thể không có phương thức liên lạc được."

Ồ…

Văn Dịch hiểu ra.

Nhìn người đang cười hiền lành trước mặt, cậu gật đầu dứt khoát.

"Tôi quét anh nhé."

"Được." Diệp Thịnh Thâm vui mừng.

"Văn Dịch, gặp lại sau!" Thêm danh bạ xong, Diệp Thịnh Thâm vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Văn Dịch.

Chậc~

Còn là một cậu nhóc năng động rộng rãi.