Chương 3

Nhà của nguyên chủ là một căn chung cư nhỏ, cậu ấy sống cùng với người bạn thân là Tô Ngôn.

Tô Ngôn cũng giống như nguyên chủ, là trẻ mồ côi, hai người họ sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, lớn lên, Tô Ngôn dựa vào khuôn mặt đẹp trai thuần khiết bước vào làng giải trí.

Thực ra cũng có quản lý muốn ký hợp đồng với nguyên chủ, nhưng nguyên chủ đều từ chối.

Dù sao làng giải trí cũng là một cái chảo nhuộm lớn, Tô Ngôn vào nơi đó, cậu ấy vẫn có thể cố gắng trở thành chỗ dựa cho Tô Ngôn, cho dù cuối cùng Tô Ngôn rời khỏi giới giải trí thì cậu ấy cũng có thể nuôi Tô Ngôn.

Nhưng nếu cả hai người đều bước vào giới giải trí thì không nhất định sẽ hòa hợp.

Thậm chí vì tiền đồ của Tô Ngôn, nguyên chủ còn đồng ý với yêu cầu làm thế thân của Cố Thừa Chu.

Tô Ngôn mới vào giới giải trí, không có bối cảnh, không có hậu trường, đương nhiên sẽ phải chịu không ít sự khinh thường và sỉ nhục.

Thậm chí lần nghiêm trọng nhất còn suýt chút nữa bị người trong giới dâʍ ɭσạи, nguyên chủ chạy đến cứu cũng suýt nữa bị hại, lúc này, Cố Thừa Chu xuất hiện, nhìn nguyên chủ bơ vơ, thảm hại như chó nhà có tang, hắn ta giống như ban ơn mà đưa ra yêu cầu.

Nguyên chủ bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.

Có điều cũng may, nguyên chủ làm thế thân hai năm rưỡi nhưng chưa bao giờ để Cố Thừa Chu đυ.ng vào mình.

Văn Dịch nghĩ, chắc hẳn nguyên chủ cũng ghét Cố Thừa Chu.

Haiz…

Nhưng sau đó Tô Ngôn ở trong giới xác thật không còn khó khăn như trước nữa, có việc làm, có đầu tư, cũng có gần ngàn vạn fan hâm mộ.

“Tên khốn này cũng coi như làm được một việc tốt.” Văn Dịch lẩm bẩm.

Tuy nhiên, sao trải nghiệm này lại quen thuộc thế nhỉ, rất giống một cuốn tiểu thuyết mà cậu từng đọc lúc rảnh rỗi, cậu chớp mắt, cậu bị ảo giác sao?

Thôi, không nghĩ nữa.

Cậu đi vào phòng của nguyên chủ, tìm một vật dụng thường dùng của cậu ấy.

Cậu muốn tìm hồn phách của nguyên chủ, trả lại cơ thể cho người ta.

“Lấy thân làm tế, hồn phách quy vị…” Cậu thì thầm câu pháp quyết, ánh sáng nhấp nháy tản ra từ trên người cậu.

“Sao có thể, sao lại không tìm thấy?”

Văn Dịch nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, chẳng lẽ hồn phách đã về địa phủ?

Không nên chứ!

Nguyên chủ chắc hẳn vẫn là hồn sống, hồn sống làm sao có thể vào địa phủ.

Sắc mặt cậu nghiêm trọng, rạch ngón tay, một giọt máu từ đầu ngón tay bay lên không trung rồi biến mất.

Chỉ người không có hồn phách mới như vậy.

Còn một trường hợp nữa, giống như cậu, hồn phách bị thiếu hụt.

Văn Dịch cau mày, cậu từ nhỏ đã tu luyện huyền thuật, không chỉ vì cậu có thiên phú cực cao trong việc tu luyện huyền thuật mà còn bởi vì hồn phách của cậu không đầy đủ, nếu không phải nhờ huyền thuật duy trì thì cậu đã sớm chết yểu.

Cho dù huyền thuật của cậu đứng đầu thiên hạ nhưng cũng không sống được quá hai mươi ba tuổi.

Nếu hồn phách của nguyên chủ cũng không được đầy đủ, vậy cậu ấy sống sót kiểu gì?

Đúng là kỳ tích.

Rất hiếm có người có hồn phách không đầy đủ, bị thiếu một phần nhỏ có thể sẽ không ảnh hưởng gì, chỉ là trở thành kẻ ngốc thôi, nhưng thiếu nhiều thì sẽ không sống được.

Nguyên chủ không phải kẻ ngốc, thành tích luôn đứng đầu, không giống như người thiếu hồn thiếu phách, nhưng tại sao không tìm thấy hồn phách? Còn biến mất một cách bí ẩn?

Cậu ngồi xếp bằng trên thảm, tay chống lên chân, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Hay là tìm một âm sai hỏi thử?

Nghĩ vậy, cậu lật tìm ba đồng xu trong tủ rồi tìm một nén nhang đốt lên.

Nhang cháy từ từ, tro bay xuống, Văn Dịch tiện tay ném đồng xu ra, vài giây sau, một âm sai mặt mày tái nhợt, mặc áo dài đen xuất hiện.

m sai nhìn người trước mặt với vẻ ngạc nhiên: “Cậu gọi tôi có việc gì?”

“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi liệu đại nhân có gặp một hồn sống không?”

“Không có, hồn sống không được vào địa phủ, đây là quy định, tiểu hữu chắc là biết mà.”

“Tôi biết.” Văn Dịch nhẹ nhàng thở dài.

“Nhang này tôi có thể ăn được chứ?” m sai nhìn ngọn nhang đang cháy rực.

“Tất nhiên rồi, đây là lễ vật dâng cho đại nhân.” Văn Dịch cười, vẻ mặt lạnh nhạt.

Không tìm thấy hồn phách, sau khi cậu chết thì nhập vào đây, đây là trùng hợp sao?

Chưa kịp nghĩ thêm, điện thoại đã vang lên.

Là trợ lý của Tô Ngôn, cậu nhíu mày, nghe điện thoại.

“Anh Dịch, mau đến cứu anh Ngôn.” Giọng trợ lý nghẹn ngào.

“Đừng khóc, các cậu đang ở đâu? Tôi đến ngay đây.”

“Em không biết.” Trợ lý rất bất lực: “Tối nay anh Ngôn có một buổi tiệc rượu, bọn họ cứ ép anh ấy uống rượu, anh Ngôn uống không ít. Lúc bọn họ muốn ép em uống thì anh Ngôn bảo em ra ngoài trước, em đợi một lúc mà không liên lạc được với anh Ngôn, vào phòng cũng không thấy anh ấy, em không tìm được anh ấy ở đâu cả.”

Trợ lý bất lực ngồi co ro ở cửa khóc.

“Tôi biết rồi, đừng khóc, về nhà trước đi, đến nơi thì nhắn tin cho tôi, tôi đi tìm Tô Ngôn, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ không sao.”

Văn Dịch nói xong liền cúp điện thoại, tính toán vị trí của Tô Ngôn.

Cau mày, nếu không đi ngay thì Tô Ngôn thật sự sẽ không còn trong sạch nữa.