Chương 28

Điệu múa tế lễ kết thúc, một nam một nữ đi chân trần lên bàn tế.

Nam mặc huyền phục kim văn, nữ mặc hồng y kim văn, hoa văn đi theo hướng khác nhau, một âm một dương.

Tay bọn họ bưng một cái bình đen, cất tiếng hát bài hát tế lễ.

Vẻ mặt mọi người dưới đài thành kính, chắp tay quỳ xuống.

Đạo diễn nhất thời có chút lúng túng, mọi người cũng không biết làm sao, đứng không được, quỳ cũng không xong.

Tô Ngôn nhẹ nhàng kéo góc áo Văn Dịch, vẻ mặt rối rắm.

"Cứ xem thôi." Văn Dịch nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Tô Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hơn.

Bài hát du dương có sức xuyên thấu vô hình, dường như có thể gội rửa mọi tội lỗi.

"Trong bình là cái gì?" Văn Dịch nhíu mày: "Quỷ khí?"

Cậu ngửi thấy mùi quỷ khí, cùng nguồn gốc với mùi trên người Mạc Túc Sâm nhưng dường như lại có sự khác biệt.

"Cống phẩm."

Mạc Túc Sâm nhìn chăm chú với vẻ mặt chắc chắn: "Tế lễ của bọn họ thiếu một khâu, cho nên cống phẩm không tinh khiết, nhưng sau khi tôi tinh chế thì có thể tu bổ hồn phách."

"Đây chính là cống phẩm sao." Văn Dịch nhỏ giọng nói.

Bình được đặt trên bàn tế, tiếng hát đột ngột dừng lại, hai người thành kính quỳ xuống, tiếng hát lại vang lên.

"Bài này khác với bài trước." Văn Dịch khẳng định.

"Ừm, đây là hai bài hát tế lễ, một bài an ủi trời đất, một bài an ủi linh hồn, bài này là khúc an hồn cho vong linh."

Sắc mặt Mạc Túc Sâm như thường nhưng Văn Dịch lại cảm thấy người này tràn đầy sự bi thương.

"Anh..." Cậu muốn nói lại thôi.

"Không cần phải đắn đo từng chữ một, muốn hỏi gì thì cứ nói." Mạc Túc Sâm cười.

"Bài hát này là hát cho anh sao?" Văn Dịch hỏi thẳng.

"Không phải." Ánh mắt Mạc Túc Sâm xa xăm, trầm giọng nói: "Đây là hát cho một cố nhân của tôi."

"Cố nhân như thế nào mà hát nhiều năm như vậy." Văn Dịch không hiểu.

Thời gian ngàn năm, cho dù người đó có sống lâu đi chăng nữa thì cũng không biết đã luân hồi mấy kiếp rồi.

Bài hát này còn có ý nghĩa gì nữa?

Mạc Túc Sâm dường như biết cậu đang nghĩ gì: "Có ý nghĩa, an ủi những người chết trên chiến trường, linh hồn của họ nên được an nghỉ."

Dứt lời, cả hai đều im lặng.

Hơi thở của Văn Dịch có chút gấp gáp, cảm thấy khó chịu mà không rõ lý do.

"Kết thúc rồi." Mạc Túc Sâm nói.

Văn Dịch nhìn sang, từ trong bình đen, một làn sương mù màu đen bay ra.

Mạc Túc Sâm đưa tay ra, cống phẩm rơi vào tay hắn.

"Sau khi tinh chế có thể tu bổ một phần hồn phách của em." Mạc Túc Sâm khép tay lại.

"Được." Văn Dịch gật đầu, lại hỏi: "Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

Mạc Túc Sâm cười dịu dàng, không do dự nói: "Chúng ta có duyên."

Không đợi Văn Dịch hỏi thêm, Mạc Túc Sâm đã biến mất.

Văn Dịch nghĩ, người này chắc là ẩn trong bóng của cậu.

Nghĩ như vậy, cậu lặng lẽ giẫm lên cái bóng.

Trẻ con hết sức.

"Một buổi tế lễ gột rửa linh hồn tôi."

“Ôi má ơi, tại sao mấy người lại giỏi văn vở vậy, làm cho người mù chữ như tôi cảm thấy mình thật thừa thãi."

"Suốt buổi tế lễ, tôi không muốn nói gì cả, thật sự cảm thấy linh hồn được thăng hoa."

"Ai nói không phải chứ, tôi đã bay lên nhìn tiên giới một cái rồi."

"Các tiên hữu nói chuyện vẫn thú vị như vậy..."

Buổi tế lễ nhận được sự khen ngợi nhất trí của đông đảo cư dân mạng.

Một khúc an hồn cũng giúp vô số hồn phách lang thang được an nghỉ.

"A Dịch, sao cậu lại ngẩn người ra vậy?" Tô Ngôn lại gần, lo lắng hỏi.

"Không có gì." Văn Dịch khẽ lắc đầu: "Chỉ là nghĩ đến một số chuyện."

“Ừm." Tô Ngôn gật đầu.

"Tô Ngôn." Văn Dịch gọi Tô Ngôn.

Tô Ngôn ngạc nhiên nhìn Văn Dịch: "A Dịch, cậu sao vậy?"

"Có phải tớ đã thay đổi rồi không?" Cậu nhìn chằm chằm vào Tô Ngôn, hiếm khi có chút căng thẳng.

Tô Ngôn không nói gì, kéo cậu đi xuyên qua đám đông.

Hai người đứng dưới gốc cây ngô đồng rậm rạp.

“Cậu vẫn là cậu." Tô Ngôn vô cùng nghiêm túc: “Cậu của trước kia là cậu, cậu của bây giờ cũng là cậu.”

"A Dịch, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ thay đổi."

Văn Dịch sững người tại chỗ.

"Còn về năng lực của cậu." Tô Ngôn bật cười: “Cậu còn nhớ hồi nhỏ tớ suýt nữa thì chết không?"

“Bọn họ nói, tớ mệnh mỏng, dễ bị thứ dơ bẩn quấn thân." Tô Ngôn nghĩ một chút, dùng cách nói chính xác hơn: "Họ nói có chút cô hồn dã quỷ sẽ đoạt xá, lúc đó tớ thật sự sắp chết rồi."

"Nhưng tớ vẫn sống sót." Đáy mắt Tô Ngôn dâng lên nước mắt.

"Chắc chắn cậu không nhớ đâu." Cậu ấy thở dài: "Đêm hôm đó, không ai biết chuyện gì xảy ra, tớ vốn đang hấp hối lại được cứu, còn cậu lại rơi vào hôn mê, tỉnh dậy thì quên mất."

“Bọn họ đều nói, là tớ mệnh lớn." Tô Ngôn tự giễu, cụp mắt xuống: "Nhưng thực ra không phải."

"Là cậu đã cứu tớ." Tô Ngôn nghiêm túc nhìn thẳng vào Văn Dịch: "Cho nên kể từ lúc đó, tớ đã biết cậu không giống người thường."

“Tớ không biết cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng đối với tớ, cậu vẫn là cậu, vẫn là người bạn tốt nhất của tớ."

Tô Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng, nước mắt tuôn rơi: "Cho nên, A Dịch, cậu cứ việc tiến về phía trước."

Văn Dịch sững người tại chỗ, đối với những ký ức hồi nhỏ của nguyên chủ, cậu nhớ được không nhiều.

Ở trại trẻ mồ côi đó, cậu và Tô Ngôn luôn nương tựa lẫn nhau.

Chỉ nhớ là cậu đã ngất xỉu vài lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều mất trí nhớ.

Đi học ở trường, Tô Ngôn cũng nhất quyết phải ở cùng phòng ký túc xá với cậu.

Sau đó, Tô Ngôn đi làm sớm, thuê nhà cho cậu chuyển ra ngoài.

Dường như hơn hai mươi năm qua, chỉ có Tô Ngôn luôn kiên định ở bên cạnh cậu.

Lúc này xem ra, rất nhiều chuyện đều khác thường.

"A Dịch, cho dù rất nhiều chuyện khác thường, cậu cũng không cần phải bận tâm, cậu mãi mãi là phiên bản tốt nhất của chính cậu."

Tô Ngôn cười rất ấm áp, nhìn về phía nhân viên công tác đang đợi bọn họ ở đằng xa: "Đi thôi, đạo diễn nói không thể rời khỏi ống kính quá lâu."

"Ừm."

Hai người trở về nhà gỗ.