Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đạo diễn, hot search nổ tung rồi."

Nhân viên phục hồi tinh thần ngơ ngác nhìn hot search, uể oải đưa điện thoại cho đạo diễn.

Trái tim vừa được thả lỏng của đạo diễn lại giật thót.

#Những thao tác gây sốc của chương trình du lịch#

#Ai lại thiếu đạo đức vậy, bắt tôi xem phim zombie cả đêm#

#Tạo hình trong giới giải trí sau này xin hãy theo tiêu chuẩn này#

May là mọi người đều nghĩ đây là do chương trình dàn dựng, không nghĩ theo hướng khác.

Tất nhiên, trong đó cũng không thiếu người biết chuyện.

Chỉ là, những điều này không quan trọng.

Quan trọng là dư luận không được nghĩ theo hướng ma quỷ, nếu không chương trình này không cần phải làm nữa.

Không chỉ không được làm nữa mà còn phải bồi thường đến chết.

"A Di Đà Phật, trời phật phù hộ." Đạo diễn rơi nước mắt cảm động.

Mọi người ngủ đến gần trưa mới lờ đờ bò dậy.

Thậm chí còn nghĩ rằng đêm qua là một cơn ác mộng.

Nhưng khi nhìn thấy những vết cào sắc nhọn đẫm máu trên tấm gỗ, bọn họ lặng lẽ nhắm mắt lại.

Không cần phải nói, bọn họ thực sự đã gặp quỷ.

Vì tình đồng chí cùng nhau ôm đầu khóc lóc đêm qua, sáng sớm đạo diễn hiếm khi không làm khó bọn họ, thậm chí lúc cả họ xuống lầu còn có bữa sáng miễn phí.

Mọi người không thấy có gì lạ.

Nhưng cư dân mạng lại không ngồi yên được.

"Cho chúng tôi xem quỷ cả đêm, sáng ra lại dịu dàng với khách mời, đạo diễn thay đổi tâm tính rồi à?!"

"Đừng nhắc đến đêm qua nữa, kỳ quái chết đi được, có quỷ mới biết tôi đã sống sót qua đêm như thế nào."

"Kẻ nhát gan căn bản không dám ngủ, tôi nghe quốc ca cả đêm."

"Sao tôi lại cảm thấy đêm qua căn bản không phải là diễn, ai lại diễn giống như thật vậy chứ!! Hơn nữa đó là phát sóng trực tiếp, không phải biên tập!"

"Đêm qua tôi thực sự suy sụp, có ai hiểu được cảm giác vừa rửa mặt xong mở mắt ra thì thấy một cái đầu kỳ dị dán trên màn hình, sợ đến mức hét lên thất thanh, hàng xóm còn tưởng tôi gặp cướp, gõ cửa hỏi tôi có chuyện gì."

"Thấy mọi người đều là nạn nhân, tôi thấy mãn nguyện rồi."

"Quả nhiên không có gì thảm nhất, chỉ có thảm hơn."

"Mọi người hãy tin tưởng vào khoa học nhé! Đêm qua đều là hiệu ứng chương trình." Văn Dịch bình tĩnh nhìn barrage, đột nhiên cười ngọt ngào nói.

"Oa, visual sáng sớm, đẹp trai, thích xem, chương trình đừng có ép tôi quỳ xuống cầu xin thêm cảnh quay."

"Quả nhiên là hiệu ứng chương trình, hiệu ứng này cũng quá chân thật, thật sự dọa tôi tè ra quần."

"Ha ha ha ha ha, có thể thấy khách mời cũng bị dọa choáng váng, từng người từng người đều tiều tụy."

"Tôi còn nói sao hôm nay đạo diễn lại đột nhiên chu đáo, hóa ra là công lao của màn kinh hỷ lớn này."

"Thương cho các ca ca tỷ tỷ..."

"Khụ, mọi người ăn sáng xong chúng ta còn có hoạt động khác." Đạo diễn đưa tay che miệng khẽ ho một tiếng.

Mọi người nhìn bữa sáng trước mặt, lập tức cảm thấy không còn ngon miệng nữa.

Quả nhiên làm việc khiến người ta tiều tụy.

Nhưng vẫn phải kiên trì làm việc.

Làm việc uất ức, làm việc không được định nghĩa.

Bây giờ oán khí của bọn họ cũng đủ để nuôi mười con Tà Kiếm Tiên.

Đạo diễn quả nhiên không có trái tim.

"Mùi vị quen thuộc, công thức quen thuộc. Quả nhiên vẫn là tên đạo diễn vô nhân tính này."

"Ha ha ha ha, cơm trước mặt đột nhiên không còn thơm nữa."

"Nhìn thấy trạng thái tinh thần của mọi người tôi yên tâm rồi, không thể chỉ mình tôi bị chẩn đoán chính xác."

"Đạo diễn, chúng tôi còn phải làm gì?" Thẩm Nghiên uể oải hỏi.

"Hôm nay có một hoạt động đặc biệt, lát nữa mọi người sẽ biết." Đạo diễn cười thần bí.

Khách mời không có hứng thú, khán giả tràn đầy mong đợi.

Đạo diễn đúng là biết cách tạo hiệu ứng chương trình.

Ăn xong, đạo diễn mới nói: “Thật trùng hợp, hôm nay là ngày lễ tế lễ của địa phương, nghe nói mỗi năm thôn Thiên Thọ đều có một buổi tế lễ, thời gian không cố định, chúng ta may mắn gặp được."

"Thôn Thiên Thọ là thôn làng mang đậm nét văn hóa địa phương nhất, văn hóa tế lễ cũng rất hiếm gặp."

"Vì vậy, hoạt động hôm nay chính là tham gia hoạt động tế lễ của dân bản địa."

Đạo diễn cười hì hì tuyên bố xong.

"Oa, tế lễ, lần trước nghe thấy cái từ cổ xưa này vẫn là trong phim truyền hình."

"Tôi tò mò chết mất, muốn xem, mau quay đi."

"Văn hóa tế lễ, không lẽ còn có đại vu."

Mấy người ra khỏi cửa, trong thôn đã treo đầy lụa đỏ.

Trên lụa đỏ là phù chú, được thêu bên trong.

"Mấy vị có thể chọn trang phục tế lễ." Trưởng làng đã đợi sẵn, cười híp mắt nghênh đón.
« Chương TrướcChương Tiếp »