Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Văn tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Trưởng làng hỏi, giọng điệu kính cẩn đến lạ.

Văn Dịch hơi khó hiểu, lắc đầu: "Không sao, trong làng không sao chứ?"

"Đã có phòng bị từ trước, không có chuyện gì, chỉ là mấy người đi cùng Văn tiên sinh bị kinh hãi thôi."

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Văn Dịch hỏi.

Mấy người trước mặt là những người có uy tín trong làng, thậm chí có thể nói, huyền thuật của họ cũng được xếp hạng trong giới huyền thuật, nhưng thái độ của họ đối với cậu quá kỳ lạ.

"Văn tiên sinh, câu trả lời này cần ngài tự mình đi tìm." Một ông lão tóc bạc trắng, còn để râu trắng lên tiếng.

Ông ấy hẳn là người có thâm niên nhất trong làng, trưởng làng cũng rất kính trọng ông ấy.

"Chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng có duyên." Ông lão lại lên tiếng.

Ánh mắt nhìn cậu rất khó hiểu, cảm xúc phức tạp.

Văn Dịch kìm nén cảm xúc, biết có hỏi cũng không được gì.

"Bạn của ngài vẫn đang đợi ngài, Văn tiên sinh, chúng ta sẽ còn gặp lại." Ông lão mỉm cười hiền từ, mấy người quay người bỏ đi.

Văn Dịch nhìn mấy người rời đi, bước về phía nhà sàn.

Đẩy cửa bước vào, rơi vào một vòng tay.

Giọng Tô Ngôn khàn khàn: "Hu hu hu, cuối cùng cậu cũng về rồi, sợ chết mất."

"Cậu và bạn tốt của cậu đều ôm nhau như vậy sao?" Mạc Túc Sâm từ phía sau ôm lấy cậu, thản nhiên hỏi.

Văn Dịch nghe ra được một chút nguy hiểm trong đó, vội vàng đẩy Tô Ngôn ra: “Tớ không sao."

Tô Ngôn bị đẩy ra một cách phũ phàng, nhìn Văn Dịch với ánh mắt đầy oán trách.

Văn Dịch:...

Phía sau có Quỷ Vương to như vậy, cậu biết làm sao chứ?

Hoàn toàn không dám động đậy.

"Văn tiên sinh, cuối cùng cậu cũng về rồi!" Mọi người nhìn cậu với ánh mắt ngấn lệ.

Có quỷ mới biết được đêm nay đã gây ra cho tâm lý của bọn họ bao nhiêu chấn động.

Cả đêm không ngủ, mắc cười, căn bản không dám ngủ.

Nhắm mắt lại cũng sợ những thứ giống thây ma bên ngoài xông vào cắn cho một cái.

Đêm nay dài đằng đẵng đến nhường nào, không cần phải nói.

Văn Dịch cũng nhìn ra được, quầng thâm mắt của mọi người rất rõ ràng, trông tiều tụy đi không ít.

"Mọi người không ngủ sao?" Cậu tặc lưỡi.

Mọi người cực kỳ đáng thương đồng loạt gật đầu.

Yếu ớt, đáng thương, bất lực.

Văn Dịch nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng, trời đã tờ mờ sáng.

"Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, bây giờ mọi người đi ngủ một lát đi.”

Mọi người có chút do dự, thực chất là sợ hãi.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này, tam quan có chút sụp đổ.

"A Ngôn, đi thôi." Văn Dịch gọi Tô Ngôn đang đứng như trời trồng ở một bên, dẫn đầu đi lên lầu.

Thấy Văn Dịch thong dong bước đi, mọi người cũng bớt lo lắng.

Thần kinh căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi ập đến.

Bọn họ túm tụm nhau chạy về phòng ngủ.

Đạo diễn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không sao là tốt rồi.

Lúc chọn địa điểm, ông ta chỉ vì yếu tố văn hóa ở đây mà lựa chọn, đương nhiên không cần phải nói đến mánh lới quảng cáo của thôn làng cổ.

Không ngờ lại gặp chuyện này.

"Mạc Túc Sâm, lần sau anh ra tay có thể báo trước một tiếng được không?" Văn Dịch xoa xoa mi tâm.

Sao người này cứ động tí là ôm lấy cậu.

Mạc Túc Sâm mỉm cười nhìn cậu, bóng dáng ẩn dưới bóng tối dần hiện ra rõ ràng.

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Tay Văn Dịch đang cởϊ qυầи áo khựng lại, mới nhớ đến câu hỏi của Mạc Túc Sâm khi Tô Ngôn ôm cậu.

"Bạn bè ôm nhau là chuyện bình thường, hơn nữa Tô Ngôn lại khác."

"Khác ở đâu?" Mạc Túc Sâm lại hỏi.

"Sao anh hỏi nhiều thế?" Văn Dịch vuốt tóc, nhìn thẳng vào hắn: "Tôi và cậu ấy cùng lớn lên từ nhỏ, coi nhau như người thân, tình cảm đương nhiên sẽ khác."

"Người thân?!" Mạc Túc Sâm lẩm bẩm: “Tôi biết rồi."

Văn Dịch tắm rửa qua loa, vào phòng thì thấy Mạc Túc Sâm đang lặng lẽ ngồi bên giường, trên tay không biết đang nghịch thứ gì, tóc rủ xuống trước ngực, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt hắn, tĩnh lặng mà đẹp đẽ.

Cảnh đẹp như vậy dễ dàng mê hoặc lòng người.

"Anh đang làm gì vậy?" Văn Dịch tò mò.

Mạc Túc Sâm cất đồ trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hai người không ai nói gì, nhìn nhau.

"Sao không lau tóc?" Mạc Túc Sâm trách móc.

Giật lấy khăn trong tay Văn Dịch, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.

Không biết sao, Văn Dịch lại cảm thấy mặt nóng lên.

Sau đó mới nhận ra, hai người có vẻ hơi thân mật quá.

Cậu khẽ ho một tiếng, giật lấy khăn, lúng lúng nói: "Cái đó... tôi tự làm được rồi."

Mạc Túc Sâm nhướng mày, khẽ cười: "Được, vậy tôi ngủ trước."

Nói xong liền nằm lên giường một cách tự nhiên.

Văn Dịch: "..."

Không phải chứ, hắn có bệnh à?

Cậu đẩy Mạc Túc Sâm: "Anh ngủ đây thì tôi ngủ đâu?"

Mạc Túc Sâm vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Giường này rộng, đủ cho hai người nằm."

Văn Dịch từ chối: "Đây là phòng của tôi, giường của tôi, không cho anh ngủ."

"Em đang ngại ngùng cái gì?" Mạc Túc Sâm mở mắt, đôi mắt đào hoa như có ma lực hút người ta vào.

Văn Dịch ngẩn ngơ trong khoảnh khắc, không khỏi nghĩ, một người đàn ông lớn lên đẹp trai như vậy để làm gì?!

"Không có." Văn Dịch cứng miệng.

"Vậy thì ngủ đi, muộn rồi." Mạc Túc Sâm nghiễm nhiên chiếm một nửa giường.

Văn Dịch im lặng nhìn vài giây, tức giận, đây là giường của cậu, sao lại nhường cho hắn.

Nghĩ vậy, cậu cũng lên giường.

Quả thực là mệt mỏi, không lâu sau đã ngủ thϊếp đi.

Trong bóng tối, một đôi mắt lặng lẽ nhìn cậu cho đến khi trời sáng.
« Chương TrướcChương Tiếp »