Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Văn Dịch mới chú ý tới.

Tóc dài người đàn ông buông xõa, một chiếc trâm ngọc búi gọn mái tóc, khoác trên mình trường bào đen, hoa văn phức tạp, có thể thấy địa vị lúc bấy giờ không thấp.

Dáng người cao ráo, cao hơn cậu không ít.

Ước chừng trên một mét chín.

"Anh..." Văn Dịch đột nhiên không biết nên mở lời như thế nào.

Mạc Túc Sâm dường như biết cậu muốn hỏi gì, nói: “Tôi đã ở đây ngàn năm rồi."

Lâu như vậy, thảo nào lại trở thành Quỷ Vương tuyệt thế.

Trên đời này, e rằng không có người thứ hai có thể sánh bằng.

“Bán Hồn của em vẫn còn, tôi có thể giúp em khôi phục."

Văn Dịch nhướn mày, khó hiểu.

Không phải là cậu chưa từng tìm kiếm Bán Hồn của mình, chỉ là không có manh mối.

"Nó ở đâu?" Văn Dịch hỏi.

"Trong cơ thể em." Mạc Túc Sâm nói.

Văn Dịch khẽ cau mày.

Mạc Túc Sâm cúi người lại gần cậu, Văn Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, hai người rất gần nhau, Văn Dịch thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở mà hắn phả ra.

Thật kỳ lạ, rõ ràng người này không có chút hơi ấm nào nhưng cậu lại căng thẳng.

Cậu không né tránh, Mạc Túc Sâm lại gần hơn, hơi thở hai người quấn quýt, trán chạm vào nhau.

Văn Dịch nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở của hồn phách thuộc về mình, quả thực là ở trong cơ thể cậu, đang ẩn trong bóng của cậu.

"Thấy rồi?" Mạc Túc Sâm đưa tay ra phủi chiếc lá không biết rơi trên vai cậu từ lúc nào.

"Ừ." Văn Dịch cứng người.

Đừng hỏi, cứ hỏi là căng thẳng.

"Hồn phách của tôi bị chia cắt, cái này cũng có thể khôi phục sao?" Văn Dịch hỏi.

Mạc Túc Sâm khẽ cười: “Tôi còn tưởng em sẽ hỏi tôi tại sao hồn phách của em lại bị chia cắt?"

"Anh sẽ nói à?" Văn Dịch hỏi ngược lại.

Mạc Túc Sâm khẽ lắc đầu: "Cái này chỉ có thể hỏi chính em."

"Còn về việc khôi phục, đương nhiên là có thể." Mạc Túc Sâm giơ tay lên, quỷ khí mạnh mẽ quét ra ngoài, sương mù tan đi, ánh trăng chiếu rọi khắp làng: “Tôi là Quỷ Vương, đương nhiên là có thể."

Sức mạnh cường đại thậm chí có thể sánh ngang với thần minh.

Đây chính là Quỷ Vương tuyệt thế.

"Vậy, anh muốn rời khỏi đây à?" Văn Dịch nhìn Mạc Túc Sâm, vẻ mặt bình tĩnh.

"Là cùng em rời khỏi đây." Mạc Túc Sâm sửa lại.

"Nếu tôi muốn rời đi, không ai có thể ngăn cản." Hắn cười đầy mê hoặc: “Tôi đi cùng em, không tốt sao?"

Giống như một con yêu quái hút tinh khí của người khác.

Văn Dịch không thể không thừa nhận, ngay cả cậu cũng dao động.

Đối với người trước mặt này, không biết vì sao, cậu luôn nhượng bộ hết lần này đến lần khác.

"Đi thôi, bạn của em chắc đang lo lắng rồi."

Văn Dịch biết mình không thể từ chối.

Mạc Túc Sâm nói không sai, nếu hắn muốn rời đi, không ai có thể ngăn cản hắn.

"Đúng rồi, trận pháp này là ai lập ra." Văn Dịch khó hiểu.

Có thể ngang nhiên lập trận pháp trước lăng mộ của Quỷ Vương, cậu thật sự rất tò mò.

Mạc Túc Sâm nhìn cậu, như đang hồi tưởng điều gì đó, hắn vân vê ngón tay: “Một người rất quan trọng, rồi em sẽ biết."

Một người rất quan trọng, câu trả lời dường như đã quá rõ ràng.

"Vậy còn người đó? Hai người không ở bên nhau sao?" Văn Dịch tám chuyện.

Mạc Túc Sâm thấy buồn cười, nhìn cậu, Văn Dịch cũng nhìn hắn: "Chưa kịp, với lại, người đó cũng là nam."

"Ồ ~" Văn Dịch gãi đầu, hơi xấu hổ.

"Đó là chuyện của trăm năm trước rồi." Mạc Túc Sâm nói.

Trăm năm, vật đổi sao dời. Văn Dịch nghĩ, thời gian như vậy, ngoài Quỷ Vương bất tử ra, người đó có lẽ đã chết rồi.

"Xin lỗi." Vừa mở miệng đã khơi lại vết thương lòng, trực tiếp vả vào mặt, cậu hắng giọng che giấu sự xấu hổ.

"Người đó chưa chết." Mạc Túc Sâm vô cùng nghiêm túc nhìn cậu: "Người đó sẽ quay lại."

"Vậy thì tốt." Văn Dịch không biết nên nói gì: "Vậy, chúng ta mau xuống núi thôi."

"Ừ." Mạc Túc Sâm đáp lại, ôm lấy eo cậu, Văn Dịch cứng người, run giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, đáp lại một cách đương nhiên: "Đưa em xuống núi."

Cảnh vật thay đổi, chỉ vài hơi thở, bọn họ đã xuống đến chân núi.

Văn Dịch bĩu môi, lo lắng vô ích.

"Lần sau thì nói trước một tiếng, đừng có sờ soạng." Cậu hung dữ cảnh cáo.

Mạc Túc Sâm không nói gì, ẩn vào bóng cậu.

Sờ lên Bán hồn của cậu.

Mặc dù hồn phách đã bị chia cắt từ lâu nhưng cậu vẫn run lên, đó là sự run rẩy đến từ linh hồn.

Trong bóng tối, bán hồn mở mắt ra, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Mạc Túc Sâm.

Mạc Túc Sâm ôm lấy bán hồn, hơi thở quen thuộc tràn ra, hồn phách có sự cảm ứng.

Linh hồn được kết nối với nhau.

Mặc dù vẫn bị chia cắt nhưng không còn tách rời nữa.

Ngón tay Văn Dịch run rẩy, linh hồn bị thiếu sắp được lấp đầy, cảm giác này thật kỳ diệu.

Sương mù tan đi, ngôi làng trở lại sự yên bình vốn có.

Cậu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, trưởng làng và mấy người già đang đứng cách đó không xa nhìn cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »