Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên núi Phong Minh, bóng cây lay động.

Ở đây là một toà mộ lớn.

Xung quanh có các khu mộ bao bọc, ở giữa là chủ mộ.

Mà phía trước chủ mộ là một toà tế đàn.

Sự phối hợp rất đột ngột, tế đàn này trông rất lạc lõng.

Ánh trăng chiếu đến đây, những ngôi mộ hai bên đã bị mở ra, trên tế đàn ở giữa vương vãi những khúc xương không rõ tên.

Thật yên tĩnh, nếu như không có luồng quỷ khí mạnh mẽ tuôn ra mà nói.

Văn Dịch đứng trước tế đàn, trận pháp trên tế đàn đang vận hành.

Đây là một trận pháp nhắm vào huyền thuật sư, người bước vào trận pháp sẽ mất đi huyền thuật.

Cậu cau mày, trận pháp này, là do huyền thuật sư lập ra.

Không phải cậu tự luyến.

Cậu luôn cảm thấy bố cục của trận pháp này rất giống với bút tích của mình.

Cậu luôn tìm lối tắt trong việc bố trí trận pháp, vì vậy rất ít người có thể tìm thấy trận nhãn của cậu, rất khác so với các huyền thuật sư thông thường.

Còn trận pháp này...

Cậu cụp mắt xuống.

Lúc này, quỷ khí cuồn cuộn tuôn ra đã tan đi một chút.

Văn Dịch khó hiểu, tiếng xé gió vang lên, cậu nhanh chóng cúi người đá ngang.

Đối phương phản ứng cũng cực nhanh, nhanh chóng lùi lại.

Cậu đứng dậy nhìn, không hẳn là người.

Nói chính xác hơn, là một Phi Cương.

Sương mù dày đặc bên ngoài là nơi những hoạt thi cấp thấp nhất lang thang, còn được gọi là hành thi.

Lên trên nữa, là cương thi, hoạt cương, rồi đến phi cương.

Hành thi, ngoại trừ một số ít ra thì cơ bản đều không có ý thức, còn phi cương thì khác, chúng có thể tự suy nghĩ.

Con phi cương đó dường như không có ý định tấn công cậu, chỉ nhìn cậu, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.

Văn Dịch cảm thấy dường như con cương thi này quen biết mình.

Ánh mắt như gặp lại người quen cũ đó khiến cậu khó hiểu.

Lúc cậu buông lỏng cảnh giác, phi cương đột nhiên phát động tấn công, cậu bị đẩy vào trận pháp, trận pháp vận hành, đầu cậu hơi choáng váng, không thể cử động.

Cậu lạnh lùng nhìn phi cương bên ngoài tế đàn.

Thành thật mà nói, con phi cương này trông rất đẹp, mặc dù thân hình cao lớn vạm vỡ nhưng khuôn mặt đó lại rất nổi bật, hoàn toàn không cứng đờ như những cương thi khác, sắc mặt ngoài hơi nhợt nhạt ra thì không khác gì người bình thường.

Lúc này, phi cương chỉ đứng đó nhìn cậu, cảm xúc trong mắt quá phức tạp, cậu chưa kịp hỏi gì thì phi cương đã quay người rời đi.

Trận pháp vận hành, cơ thể thiếu mất một nửa hồn phách bắt đầu nóng lên.

Cậu rạch ngón tay, máu tuôn ra, cậu nửa quỳ trên mặt đất, chậm rãi vẽ một trận pháp.

Trận pháp còn chưa vẽ xong, quỷ khí đột nhiên tuôn ra.

Áp lực xung quanh được giải trừ, cậu đứng dậy, quay người nhìn về phía lăng mộ lớn.

Quỷ khí tan biến sạch sẽ.

Hồn phách bị thiếu bắt đầu nóng lên, cơn đau dữ dội ập đến, cậu nghiến răng, mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống, sắp quỳ xuống đất.

Một bàn tay thon dài trắng nõn ôm lấy eo cậu, lưng áp vào một l*иg ngực mát lạnh, bàn tay kia đặt lên trán anh.

Như thể đang tu bổ linh hồn của cậu, cơn đau dữ dội rút đi, linh hồn bị thiếu cũng được an nghỉ.

Mơ màng, cậu dường như nghe thấy một tiếng thở dài thoảng qua.

Quá thoải mái, cậu không còn sức lực để suy nghĩ.

Linh hồn an ủi có thể xoa dịu tất cả những đau khổ và lưu lạc trong những năm qua, cậu nhắm mắt lại, dựa vào vòng tay của người phía sau, mặc cho người đó nhẹ nhàng ôm lấy mình.

Một lúc lâu sau, cậu mới mở mắt ra.

Trước mắt, là một khuôn mặt đẹp đến mức quá đáng.

Đẹp hơn bất kỳ ai cậu từng gặp.

Đây nào phải Quỷ Vương? Đây rõ ràng là một vị thần bị bỏ rơi ở nhân gian.

Người đó khẽ cười, giọng nói dịu dàng, như mê hoặc hỏi: “Tôi đẹp không?"

Nghe vậy, Văn Dịch mới hoàn hồn.

Cậu ngồi dậy, nhìn thẳng vào người đó, thành thật gật đầu, nghiêm túc nói: "Đẹp."

Phong thần tuấn lãng, ngoài đẹp ra không tìm được từ nào thích hợp hơn.

"Anh là Quỷ Vương núi Phong Minh?" Văn Dịch hỏi.

Ban đầu tưởng Quỷ Vương là trùm phản diện, lật tay làm mây úp tay làm mưa gây chuyện.

Không ngờ hai người lại có thể ngồi lại với nhau bình tĩnh trò chuyện như vậy.

Hắn gật đầu: "Coi như là vậy, bọn họ đều gọi tôi là Quỷ Vương núi Phong Minh."

Không biết vì sao, Văn Dịch lại nghe ra được một nỗi buồn khó tả, tim cậu cũng theo đó nhói lên.

“Tôi tên Mạc Túc Sâm." Người đàn ông nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt trìu mến và dịu dàng, có một sức hút đặc biệt có thể cuốn người ta vào, hắn cười nói: "Xin chào, Văn Dịch."

Văn Dịch ngây người nhìn hắn, đầu óc chậm chạp cuối cùng cũng hoạt động trở lại.

"Sao anh biết tôi tên Văn Dịch?" Văn Dịch khó hiểu.

“Đó là bí mật." Mạc Túc Sâm mỉm cười nhìn cậu.

Sau đó đứng dậy, dịu dàng cúi người nhìn cậu, ánh trăng chiếu vào sườn mặt hắn, Văn Dịch cảm thấy, người này đang phát sáng.

Hắn đưa tay ra, Văn Dịch đặt tay lên, người đàn ông kéo cậu dậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »