Chương 21

"Ha ha ha ha, làm sao bây giờ, tương tác của hai người họ thật đáng yêu, đây không phải tình yêu thì là cái gì?"

"Tô Ngôn ở trước mặt Văn Dịch hoàn toàn là một chú cún con ngoan ngoãn."

"Oa oa, trai đẹp nhỏ nước, ha ha ha ~ thật quyến rũ."

"Thích xem, thêm nữa đi."

Khán giả rất sôi nổi.

Dưới lầu cũng rất náo nhiệt, đối với nhiều người đây là lần đầu tiên đến vùng núi non thế này, không khỏi có chút tò mò.

"Oa, núi rừng ban đêm đẹp quá, tôi cảm thấy bình yên một cách khó hiểu."

"Thật sự rất tuyệt vời, quá thích hợp để tu luyện."

"Thật bí ẩn, nhìn thôn làng xa xa kia thực sự có cảm giác như một gia tộc lánh đời."

"Tôi cũng muốn xem ở khoảng cách gần."

"Muốn xem +1 ..."

"Văn Dịch, cảnh trên đó đẹp không?" Tần Sở ngẩng đầu lên liền thấy người đứng trên lầu hai, mỉm cười hỏi lớn.

"Cũng được, mọi người có thể lên xem." Văn Dịch mỉm cười cong môi.

Tòa nhà cổ kính ở dưới ánh trăng càng thêm đẹp mắt, tràn đầy cảm giác thần bí.

Mọi người cũng rất tò mò, bèn cùng nhau lên lầu.

" y, đứng ở trên cao nhìn xuống quả là khác biệt." Tần Sở rất hài lòng, cười cong cả mắt.

"Không phải đều là núi sao? Tôi không thấy có gì khác nhau." Cố Tri bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía xa.

“Vậy cậu nhất định là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa." Tần Sở mỉm cười nhìn Cố Tri, đầy ẩn ý.

Cố Tri cứ cảm thấy nụ cười này rất chói mắt, nghĩ vậy, anh ta liền hỏi: "Vậy sao, hóa ra trong lòng cậu tôi là người như vậy."

"Đương nhiên rồi, trời có sập xuống cũng có miệng cậu chống đỡ." Tần Sở mỉm cười rất vô hại.

Cố Tri: ...

Văn Dịch vui sướиɠ khi người khác gặp họa, mỉm cười thành tiếng.

"Ha ha ha ha, câu đùa lạnh lùng này rất hợp ý trẫm."

"Một câu trời sập xuống cũng có miệng cậu chống đỡ cơ đấy."

“Trò đùa này thật sự làm tôi buồn cười mất, Cố Tri đờ người ra rồi."

"Cách bọn họ thân mật thật thú vị, một đám bạn xấu, người nào người nấy đều giỏi châm chọc nhau, cũng khá đáng yêu."

“Bọn tôi là những nhà khảo cổ học có hoả nhãn kim tinh."

"Đám người viết truyện ngửi thấy mùi là đến kia tới rồi, viết xong truyện thì nhớ cho xin link, tôi cũng muốn đọc."

"Muốn đọc +1..."

"Mắt tớ có vấn đề à? Sao tự nhiên lại có sương mù thế này?" Tô Ngôn không biết từ đâu lại xuất hiện, tự giác đi đến bên cạnh Văn Dịch.

Vừa nói xong, mọi người đều nhìn sang.

Thẩm Nghiên không chắc chắn nói: "Ban đêm có sương mù là chuyện bình thường mà."

"Nhưng ban đêm nổi sương mù nhanh như vậy sao?" Tần Sở nuốt nước bọt, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn.

Văn Dịch trầm mắt: "Mọi người vào nhà hết đi."

Mọi người tuy không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo.

Vội vàng chạy vào trong nhà.

Đạo diễn cũng cảm thấy kỳ lạ, nhìn qua lập tức giật mình.

Chỉ thấy sương mù dày đặc trong núi như sống dậy, nhanh chóng bao phủ đỉnh núi, trăng sáng cũng bị che khuất, ngôi làng trước đó còn được ánh trăng chiếu rọi chốc lát đã không còn nhìn thấy nữa, mù mịt trông vô cùng âm u.

Thấy Văn Dịch nhìn qua, ông ta cũng hơi hoảng, vội vàng gọi tất cả nhân viên bên ngoài vào nhà.

Văn Dịch về phòng lấy vài lá bùa mang theo, dán lên bốn phía ngôi nhà, đưa vài lá còn lại cho Tô Ngôn.

"Mọi người ở trong nhà, đừng ra ngoài." Văn Dịch trầm mặt, khác hẳn với hình tượng ôn hòa hay cười trước đây.

Nhưng lại khiến người ta yên tâm một cách khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy?" Tô Ngôn cầm lá bùa vẫn còn mơ màng.

"Khó nói lắm."

Văn Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tôi phải ra ngoài một chuyến, mọi người cứ ở trong phòng, không ra ngoài sẽ không sao."

"Lỡ ra ngoài, nhớ kỹ, ai gọi cũng đừng trả lời."

Văn Dịch nhìn Tô Ngôn với vẻ mặt rất nghiêm túc, Tô Ngôn ngơ ngác gật đầu.

"Chết rồi!" Cố Tri giật mình.

Mọi người theo phản xạ bị dọa cho run lên cũng nhìn qua.

"A a a a a..."

Tiếng hét thất thanh vang lên không ngớt.

"Cái thứ quỷ quái gì đây..." Cố Tri sợ vỡ mật.

Văn Dịch nhìn qua không chút biểu cảm.

Chỉ thấy ngoài cửa sổ có một cái đầu áp sát vào, tóc tai rũ rượi, trông vô cùng lộn xộn, trên mặt xanh tím xen lẫn vài vết thương vẫn còn đang rỉ máu, lòng trắng chiếm gần hết cả nhãn cầu, nó cười toe toét, khóe miệng dường như bị rạch ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy máu chảy ra.

Cảnh tượng kinh dị này suýt nữa dọa mọi người ngất xỉu.

Không chỉ vậy, nó còn gào thét, móng tay đen dài cào lên tấm gỗ, tiếng xé rách vô cùng ghê rợn, tiếng gầm gừ khàn đặc đáng sợ trong màn đêm càng thêm nổi bật, khiến người ta sởn gai ốc.

Nó đưa những ngón tay đen đúa lên cửa sổ, dường như muốn đập vỡ cửa sổ để vào trong, chỉ là, tay nó vừa chạm vào cửa sổ thì như bị kí©h thí©ɧ gì đó liền lập tức rút lại.

Ngón tay bốc lên từng làn khói đen, người khác không nhìn thấy nhưng Văn Dịch lại thấy rất rõ ràng.

Cậu đi tới, mặt không có biểu cảm, lạnh lùng nhìn con cương thi đang nhe nanh múa mép: "Có chuyện gì sao?"

Cương thi: "..."

Mọi người: "..."

Đúng là kỳ quặc.

Sao lại thế, chẳng lẽ còn mời nó vào hàn huyên tâm sự hay sao?

Mọi người ôm nhau run rẩy.