Chương 18

"Oa, thôn này thật cổ kính."

“Thôn này mang đến cảm giác rất bí ẩn, đột nhiên tôi thấy tin tưởng thật sự có gia tộc lánh đời tồn tại.”

"Trời ạ, ở đâu, tôi muốn đi xem."

"Cảm ơn chương trình, để lúc còn sống tôi có thể nhìn thấy thôn cổ ngoài đời."

"Mặc dù vậy, họa tiết trên quần áo mà dân làng mặc thật sự rất giống bùa chú."

“Thôn này có chút kỳ lạ."

Khu bình luận bàn tán xôn xao, mọi người chủ yếu là tự nói tự nghe.

Chẳng mấy chốc, trưởng làng đã dẫn bọn họ đến một ngôi nhà gỗ hai tầng.

"Đây là căn nhà gỗ bỏ hoang, chắc là đủ cho các người ở. Đúng rồi, mấy căn phòng bên cạnh đều có thể ở được. Tôi đã bảo người dọn dẹp rồi.”

Trưởng thôn đẩy cửa sân.

"Vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, thiếu thứ gì có thể tìm dân làng ở gần đó, tôi đã dặn bọn họ rồi."

Nhà gỗ cách làng một khoảng, nhưng cũng chỉ khoảng trăm mét, không xa.

Căn nhà gỗ có sân vườn bao quanh, trông khá cổ kính.

"À đúng rồi, rau trong vườn đều có thể ăn được, lúc mọi người nấu cơm có thể hái một ít, đều là rau do dân làng tự trồng, đừng chê."

"Sao có thể chê được chứ, cảm ơn trưởng thôn." Mọi người đồng thanh nói.

"Oa, trưởng thôn tốt quá."

"Quả nhiên một người lạ bất kỳ nào cũng có tình người hơn đạo diễn."

“Lầu trên nói vậy chẳng phải là đang nói đạo diễn không phải người sao?"

"Cười chết mất, mọi người oán niệm sâu ghê."

Mọi người phân chia phòng xong liền tập trung ở đại sảnh.

Tuy là nhà gỗ quanh năm không có người ở nhưng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Trong bếp còn có không ít đồ ăn, có thể thấy dân làng nhiệt tình đến mức nào.

"Hôm nay mệt quá rồi, tôi cũng là một đạo diễn thấu hiểu lòng người, dịu dàng chu đáo, mọi người nói chuyện làm quen với nhau một chút đi."

Đạo diễn mỉm cười đầy ẩn ý.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt đầy sự không tin.

"Mọi người hiểu lầm tôi rồi, tôi là người rất tốt." Đạo diễn ho khan vài tiếng, nhìn mọi người với vẻ mặt chân thành.

"Đạo diễn, tôi biết ông không phải là người vô tình như vậy mà." Tô Ngôn phá vỡ sự ngượng ngùng, nhìn đạo diễn với vẻ mặt đầy mong đợi.

Văn Dịch thở dài, dội một gáo nước lạnh vào sự mong đợi của Tô Ngôn: “Ông ta chính là người như vậy."

"Ể ~" Tô Ngôn quay đầu nhìn Văn Dịch đang lên tiếng: "Sao cậu biết?"

"Vừa rồi bói một quẻ, không tốt." Văn Dịch chậm rãi nói.

Mọi người: "..." Còn có thể chơi như vậy à.

"Ha ha ha ha ha, hung = không tốt, có ai hiểu được điểm cười kỳ lạ của tôi không."

“Làm tôi cũng phải bật cười."

"Văn Dịch: Đạo diễn không tốt."

"Truyền đi, đạo diễn không tốt."

Đạo diễn tò mò nhìn Văn Dịch, nhướng mày: "Ồ ~ đúng là một đại sư."

Văn Dịch thản nhiên xòe tay.

Thấy chưa, cậu đã nói là không tốt mà.

"Bữa tối là do mọi người tự làm, tất nhiên cũng có thể nhờ tổ đạo diễn chúng tôi giúp đỡ. Nhưng chúng tôi tính phí rất đắt."

Đạo diễn cười nham hiểm, trông rất gian xảo.

“Ông ta đến rồi ông ta đến rồi, ông ta lại đến rồi, tiết mục lừa khách mời tuy đến muộn nhưng rốt cuộc cũng đến."

"Ha ha ha ha, cười chết mất, khi nào đạo diễn mới làm người được đây."

"Rất đắt! Cười chết mất, ở đây không có khách mời nào mua nổi."

"Đạo diễn không được nâng giá thị trường, tôi còn không tính phí cơ mà."

“Lầu trên không được gây rối thị trường."

"Đạo diễn, cần làm gì thì ông cứ nói đi." Vẻ mặt Tần Sở cay đắng, đã sớm nhìn thấu bản chất thích gây chuyện của đạo diễn.

"Khụ…" Đạo diễn hơi ngượng ngùng che miệng ho một tiếng: "Cũng không khó, chúng tôi cũng không phải cố ý làm khó khách mời, chỉ là trước khi bắt đầu quay đã tiến hành hoạt động bình chọn trên mạng, hiện tại người xếp hạng cao nhất là..."

Ông ta cố tình làm ra vẻ bí ẩn, ngừng lại một chút.

Cuộc bình chọn trên mạng rất sôi nổi, các khách mời tham gia cũng đã nhìn thấy.

Còn về phần Tô Ngôn và Văn Dịch bị ép buộc tham gia thì đúng là không biết gì.

"Sao còn có cả cái này nữa?" Tô Ngôn méo miệng.

Trời ơi, đang làm cái gì vậy, cậu ấy sắp chết đói rồi, sao còn có hoạt động nữa chứ?!

Vận động một chút là được rồi, cậu ấy đi đường xa đến đây, chẳng lẽ không tính là vận động sao?

Đạo diễn đúng là không có trái tim.

"Nên hỏi đạo diễn." Văn Dịch cũng rất bất lực.

Nếu không phải đối phương trả quá nhiều tiền thì cậu cũng không muốn bán rẻ bản thân.

Chỉ là, ánh mắt cậu như có như không lướt qua ngọn núi phía sau, đáy mắt tối sầm lại.