Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mọi người xuống xe nào." Đạo diễn gọi.

Khóe miệng mọi người giật giật, chỉ có thể ngoan ngoãn xách vali xuống xe.

"Thôn Thiên Thọ là một ngôi làng cổ nghìn năm, môi trường xung quanh rất đẹp, mọi người có thể vừa đi vừa thưởng thức."

Đạo diễn xem náo nhiệt không sợ xảy ra chuyện lớn.

Mọi người đồng loạt quét mắt nhìn xung quanh, núi lớn, cây cối lớp lớp, rất cao lớn, có cây vươn thẳng lên trời, có thể thấy là cây cổ thụ trăm năm.

Ống kính cũng phối hợp quét qua một vòng.

"Đạo diễn đúng là tuyệt vời, chỉ với ngọn núi này, ném tôi vào đó thì khác gì con kiến chứ?"

“Lầu trên, vẫn có khác biệt, biết đâu con kiến may mắn còn có thể nhặt được vài miếng thịt vụn của cậu."

"Đừng nói nữa đừng nói nữa, tôi đang ăn cơm."

"Rất tốt, cảnh tưởng tượng ra rất mạnh mẽ, tôi đang chạy trong núi rồi."

"Đau lòng cho mấy vị khách mời, chạy cũng không có chỗ chạy."

"Đạo diễn cũng tuyệt thật, lần nào cũng có thể tìm được chính xác mấy chỗ hoang vắng, khả năng khám phá cũng là số một."

"Đạo diễn, còn cách nào khác không?" Kim Dung yếu ớt hỏi.

Làm ơn đi, chỉ kéo mấy cái vali to này cũng đã đủ chết rồi.

Đạo diễn cười mà không nói, lắc đầu: "Mấy vị lão sư, thời gian không còn sớm, chúng ta mau xuất phát thôi."

Mọi người: "..."

Văn Dịch nhìn về phía một ngọn núi cao ngất tận mây trong đó, con ngươi thâm trầm.

“A Dịch, cậu đang nhìn cái gì?” Tô Ngôn thấy Văn Dịch ngây người cũng nhìn qua.

Lọt vào tầm mắt đều là núi, nhìn không ra có gì khác nhau. Cậu ấy khó hiểu liếc mắt nhìn Văn Dịch một cái, không rõ chỗ này có gì đẹp mà làm Văn Dịch nhìn mê mẩn như vậy.

“Không có gì.” Văn Dịch lắc đầu, cho dù cậu có thấy gì thì người khác cũng nhìn không ra, không cần phải nói ra.

Huống hồ, với lá gan này của Tô Ngôn, nói giỡn cũng có thể dọa được cậu ấy.

“A Dịch, đưa vali của cậu cho tớ đi.” Tô Ngôn nói xong, hưng phấn đẩy hành lý của Văn Dịch muốn đi về phía trước.

“Oa má, Tô Ngôn anh nhà yêu rồi.”

“Cắn được rồi mọi người trong nhà ơi.”

“Nếu cái này không phải là tình yêu thì tui là cái gì…”

“Là phế vật dư thừa.”

“Lầu trên đúng là vô tình.”

Văn Dịch tiến lên kéo vali của mình qua: “Tớ cầm được.”

Trong vali của Văn Dịch không đựng thứ gì, thật ra rất nhẹ, chỉ là người đằng sau thì không dễ chịu lắm.

Mặt trời chói chang, dù cho chỗ này rừng rậm dày đặc, không khô nóng như trong thành phố nhưng xách theo rương hành lý cũng đã đủ mệt mỏi rồi.

Huống chi rất nhiều người đều ít khi tự mình làm việc.

Bây giờ xách theo cái vali to như vậy càng nặng muốn ch·ết.

“Đạo diễn, còn bao lâu nữa?!” Dương Hi thở hồng hộc hỏi.

“Không lâu, đi nửa giờ nữa là đến.”

Rốt cuộc người mệt cũng không phải là ông ta.

Làm người đi đạo diễn.

Họ thật sự chịu thua rồi!

Vì vậy, trong lúc mọi người vội vàng đẩy nhanh tốc độ, một tiếng sau cuối cùng cũng đến đích.

Nhìn thấy ánh sáng của chiến thắng, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Quá tốt rồi, cuối cùng cũng sống lại.

"Ư ~ lại sống thêm được một ngày." Thẩm Nghiên khóc không ra nước mắt.

Mọi người đều gật đầu, vẻ mặt vô hồn.

“Buồn cười chết tui rồi, mặc dù tui thật sự đã xem bọn họ kéo vali suốt một tiếng đồng hồ hì hì."

"Đạo diễn khi nào mới chịu làm người đây, cứ thích hành hạ khách mời vậy."

"Khách mời thật sự quá đáng thương, đây không phải là chương trình du lịch, đây là chương trình chịu tội."

"Đạo diễn chọc tới khách mời, coi như ông chọc phải bông gòn."

Ở cổng làng có vài người đang đợi, trang phục giản dị cổ xưa.

Ánh mắt Văn Dịch rơi vào bộ trang phục cổ, đường vân trên quần áo rất đơn giản, đến bên hông lại trở nên phức tạp.

Nhìn kỹ, không phải dệt tùy ý mà giống như bùa chú.

Thú vị.

Văn Dịch mỉm cười, chậm rãi đi theo mọi người lên trước.

"Trưởng làng, để ông đợi lâu rồi."

Đạo diễn cũng có chút ngại ngùng, bọn họ đã muộn mất nửa tiếng, để người khác đợi lâu như vậy rất bất lịch sự.

"Không sao." Trưởng làng trông khoảng bốn năm mươi tuổi, cười lên rất hiền từ.

Mấy người kéo vali đi vào làng.

Ngôi làng rất cổ kính, giống như những ngôi làng cổ đại chỉ có thể thấy trong phim truyền hình, nếu mở cửa du lịch làng cổ, chắc chắn kinh tế sẽ rất bùng nổ.

Mấy người nhìn mà hoa cả mắt.

"Làng chúng tôi hiếm khi có người bên ngoài vào, mọi người cứ chơi ở trong làng, nếu muốn đi ra thị trấn thì có thể gọi thanh niên trong làng, bọn họ có xe, có thể chở mọi người." Trưởng làng nói.

"Đúng rồi, nhớ đừng đi lung tung, ở đây toàn là núi, các người không quen đường núi, rất dễ bị lạc."

"Tuyệt đối đừng đi lên núi sau, trong đó có khá nhiều bẫy, đều là những thứ người xưa dùng để săn bắn."

Trưởng làng dặn dò.

"Trưởng làng yên tâm, chúng tôi sẽ không đi lung tung." Tô Ngôn cười nói.

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Bọn họ sẽ không chán sống đến nỗi chạy lung tung, xung quanh

đều là núi, bọn họ đi vào chẳng khác nào đi chịu chết.

Cái khác không có, tự hiểu lấy mình thì vẫn có.

Chủ yếu là sợ chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »