Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Trời ơi, tay của Văn Dịch kìa ~ ha ha ha ~ một người cuồng tay như tôi thật sự không kìm được!"

"A a a, nhà tài trợ ơi, ở đây thiếu một người mẫu tay."

"Xin chào mọi người." Thẩm Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra khu bình luận sôi nổi, mỉm cười chào hỏi.

"Oa oa oa, Nghiên Nghiên thật xinh đẹp!"

"Hôm nay là đại tiệc nhan sắc, hội những người yêu thích nhan sắc thật có phúc."

"A a a, các khách mời đều đẹp trai xinh gái, bạn bè mà họ dẫn đến cũng đẹp trai xinh gái, tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, ghen tị ghê."

"Nhìn thấy trạng thái tinh thần của mọi người, tôi yên tâm rồi."

Không lâu sau, hai nhóm khách mời còn lại cũng đến.

Tô Ngôn cũng mơ màng mở mắt.

"Chào mọi người, tôi là Dương Hi, đây là chồng tôi Trần Việt."

"Xin chào mọi người, tôi là Kim Dung, đây là bạn thân của tôi Triệu Tô Nhiên."

Mọi người mỉm cười chào hỏi.

Khu bình luận lại là một trận liếʍ màn hình.

"Mọi người ơi, nhan sắc của khách mời mùa này thật sự phải gọi là đỉnh cao."

"Ảnh hậu Dương và chồng cô ấy thật sự rất đẹp đôi. Thanh mai trúc mã nên duyên vợ chồng, ai hiểu được XP của tôi."

"Chị gái ở trên, tôi hiểu, tôi thích thanh mai trúc mã, hehe"

"Dung Dung cuối cùng cũng nhớ ra mình còn một thân phận nữa là người của giới giải trí, đã lâu không xuất hiện."

"Đừng nói nữa, tôi sợ các người dọa nữ thần của tôi, lát nữa cô ấy lại chạy đi chơi game."

"Chào mọi người." Kim Dung mỉm cười, nhìn khu bình luận đang lướt nhanh: "Các người đánh giá cao tôi rồi, lúc này mà rút khỏi chương trình thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, chị đây bây giờ rất nghèo."

"Được rồi, trái tim đang treo lơ lửng của tui đã được đặt xuống, ít nhất là trong một khoảng thời gian tới, chị nhà tui sẽ phải làm việc trong giới giải trí."

"Nằm thẳng cẳng, an nhàn. Chị ơi ra ngoài đóng phim nhiều hơn nha, thích xem."

Khách mời đã đến đông đủ, đạo diễn và nhà sản xuất cũng lần lượt xuất hiện.

Khuôn mặt tràn đầy nụ cười, muốn giấu cũng không giấu được.

"Hehe, trước tiên, chào mừng mọi người đến với chương trình du lịch, tiếp theo, đây không phải là điểm cuối cùng."

“Ông ta đến rồi anh ấy đến rồi, tên đạo diễn gian xảo mang theo nụ cười đê tiện của ông ta tới rồi."

“Cảnh khốn khổ của khách mời mùa trước vẫn còn ở trước mắt, không biết lần này tên đạo diễn này sẽ chỉnh khách mời như thế nào."

"Không lẽ các anh chị đẹp trai xinh gái của tui sẽ biến thành người rừng sao."

“Lầu trên nói... cũng không phải là không có lý."

"Nhanh chóng lướt qua, đừng để đạo diễn nhìn thấy, lau nước mắt jpg."

"Mặc dù vậy, tui vẫn muốn xem."

"Muốn xem +10086."

"Bây giờ, bắt đầu chuyến hành trình của chúng ta nào." Đạo diễn vui vẻ nói xong, quay người xuống xe.

Xe buýt từ từ khởi động, xuyên qua biển người náo nhiệt hướng về nơi hẻo lánh.

"Điểm đến lần này là thôn Thiên Thọ."

Nhà sản xuất phổ cập kiến thức:

"Nghe nói thôn Thiên Thọ đã có lịch sử hàng nghìn năm, lần này chúng ta sẽ đến chứng kiến lịch sử, trải nghiệm văn hóa nhân văn địa phương."

"Thôn Thiên Thọ?!" Văn Dịch cụp mắt xuống.

Gần đây cậu đã tìm hiểu không ít kiến thức của thế giới này, đặc biệt là những ngôi làng cổ có bề dày văn hóa hàng nghìn năm như thế này, đương nhiên cũng đã xem không ít.

Thôn Thiên Thọ nằm dưới chân núi Phong Minh, mà núi Phong Minh...

Văn Dịch nghĩ đến tin nhắn mà Diệp Thịnh Thâm gửi cho anh.

Núi Phong Minh trấn áp một Quỷ Vương tuyệt thế, thôn Thiên Thọ chính là người canh giữ ngọn núi này nghìn năm nay.

Văn Dịch có chút khó hiểu, theo lý mà nói, những ngôi làng như thế này hầu như đều bài xích người ngoài vào làng, bởi vì có rất nhiều chuyện không chắc chắn, nếu là người có dụng ý khác, đối với ngôi làng chính là tai họa, tại sao lại đồng ý cho chương trình lần này ghi hình.

Chẳng lẽ việc canh núi là giả?

Chắc là không phải.

Càng ngày càng thú vị.

Cậu nhìn thảm thực vật bên ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.

Đường ở đây là đường núi, xe đi qua làm bụi bay mù mịt, xung quanh đều là núi.

Không lâu sau, xe dừng lại.

Đạo diễn cười híp mắt từ trong xe Mercedes-Benz bước xuống: "Quãng đường còn lại xe buýt không vào được, cần mọi người đi bộ vào."

"A…" Hiện trường một trận kêu than.

"Đạo diễn, ông đang đùa sao." Thẩm Nghiên mặt mày tái mét.

"Hahahaha, Nghiên Nghiên sắp ngất rồi, đạo diễn ông đang đùa sao? Có thể làm người không vậy?"

"Cười chết tôi rồi, nằm trong dự đoán, tôi đã nói đạo diễn không thể nào tốt bụng như vậy được."

"Quả nhiên, ngày đầu tiên phát sóng, hành lý của mình thì tự đẩy đi. Chương trình cố định này làm tôi buồn cười mất."

"Mặc dù vậy cũng có chút đau lòng, mặt trời đã cao như vậy, con đường này trông có vẻ không dễ đi lắm."

“Một ngày bình thường không làm người của đạo diễn không làm người +1"

Khu bình luận rất vui vẻ, người xem náo nhiệt, người mắng đạo diễn.

Tuy nhiên, khán giả đã không còn lạ gì với những trò đùa của chương trình, đều vui vẻ xem kịch.
« Chương TrướcChương Tiếp »