Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Huyền Học Max Cấp Trở Về Quậy Điên Rồi

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Ngôn gật đầu nhận lấy máy tính bảng.

"Xin chào mọi người." Tô Ngôn cười.

"Anh ơi anh đẹp trai quá, chào buổi sáng anh ơi."

"Vậy còn anh này thì sao?"

Tô Ngôn chuyển máy tính bảng về phía Văn Dịch.

"Anh này siêu đẹp trai, nằm ngay trong tim em."

Văn Dịch: "..."

Hay lắm, mọi người đều biết nói hươu nói vượn.

Tinh thần bình thường, xác nhận xong.

"Chậc, đám người thay lòng đổi dạ này."

Khu bình luận đều ha ha ha ha.

“Tôi và anh bên cạnh có quan hệ gì?" Tô Ngôn tinh nghịch nhướng mày: "Mọi người đoán xem."

"Tên khốn, đây không phải là Tô Ngôn, sao cậu ấy lại dễ nói chuyện như vậy."

“Lầu trên, có lẽ là vì người bên cạnh cậu ấy đấy ha ha ha ha..."

"Tôi đoán mò là người yêu, vừa nhìn đã là biết rất xứng đôi."

"Anh em, tình anh em xã hội chủ nghĩa, hít hà, ai hiểu thì hiểu."

"Bạn bè!!"

"Người nhà!!"

"Nói sao nhỉ, mọi người đoán đều có lý." Tô Ngôn cười bí hiểm.

Tô Ngôn đưa câu trả lời của mọi người cho Văn Dịch xem, cười đến nỗi không khép miệng được.

Hình tượng lạnh lùng trầm tĩnh tan vỡ không còn một mảnh.

“Công bố đáp án.”

“Bạn bè, anh em, người nhà đều đoán đúng rồi.”

“Hai chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vẫn luôn là người bạn tốt nhất của đối phương, cũng là người nhà gần gũi nhất. Hai người bọn tôi là cặp đôi tốt nhất thiên hạ.”

Tô Ngôn kiêu ngạo cong mi, dường như không vui vì Văn Dịch không nói lời nào, chạm chạm cánh tay Văn Dịch: “Cậu nói xem, chúng ta có phải cặp đôi tốt nhất thiên hạ không.”

Văn Dịch bất đắc dĩ, gật đầu như đang dỗ dành trẻ con: “Đúng vậy.”

"A, tôi chết mất, sao cậu ấy cười đẹp như vậy."

"Nghiện chết mất, nói nhiều lên, tương tác nhiều lên, thích xem."

"Hu hu hu, đây không phải tỏ tình thì là gì, đây là lời tỏ tình cảm động nhất."

"Dừng lại, chúng tôi không phải người yêu." Tô Ngôn nhìn quần của mọi người bay lên trời liền giật giật khóe miệng.

"Sao lại không phải, gần quan được ban lộc. Tấn công cho tôi!!!"

"Cứ coi như là vì tô đi, hai người không thể hôn nhau một cái sao?"

"Hôn một cái đi, mắt tôi ngứa, cần cấp cứu."

"A Dịch, hay là cho tớ một cơ hội cạnh tranh công bằng đi." Tô Ngôn nhìn Văn Dịch.

Văn Dịch chậm rãi ngẩng mắt nhìn cậu.

“Câm miệng, tự chơi đi."

"Được rồi." Tô Ngôn lập tức nghiêm túc.

"Không thể tiết lộ quá nhiều với mọi người, không phù hợp với hình tượng lạnh lùng của tôi." Tô Ngôn chợt nhận ra.

"Ha ha ha ha, cười chết mất, anh ơi, hình tượng của anh sụp đổ hết rồi anh mới hoàn hồn lại."

"Hóa ra chỉ lạnh lùng trước mặt chúng tôi thôi. Trước mặt người nào đó thì cười thành cái gì rồi."

“Lầu trên, cứ báo thẳng số chứng minh thư của Văn Dịch đi."

Rất nhanh đã đến sân bay, lên máy bay đi đến Bắc Thành.

Hai tiếng rưỡi sau, máy bay từ từ hạ cánh.

Để tránh sân bay đông đúc, hai người được nhân viên dẫn đường nhanh chóng rời đi qua lối đi ưu tiên.

Bên ngoài sân bay, xe buýt của đoàn làm phim đã đợi sẵn từ lâu.

Đợi đến khi hai người lên xe, trên xe đã có bốn người.

"Xin chào mọi người." Tô Ngôn cười chào hỏi.

"Chào Tô tiên sinh, tôi là Thẩm Nghiên, đây là bạn thân của tôi Lý Mộng Nhã."

"Chào Tô tiên sinh, tôi là Tần Sở, đây là bạn tốt của tôi Cố Tri."

Tô Ngôn bắt tay với mọi người: "Đây là anh em tốt của tôi Văn Dịch."

Mọi người nhìn Văn Dịch đều ngẩn người, khuôn mặt của Văn Dịch quá xuất sắc, đẹp trai trực diện, mọi người đều nghĩ đây là người Tô Ngôn dẫn theo để dựa hơi debut, vì vậy rất lịch sự nói: "Chào Văn tiên sinh."

"Gọi tôi là Văn Dịch là được rồi." Văn Dịch không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Hai người ngồi vào vị trí cuối cùng.

Văn Dịch lặng lẽ nhìn Cố Tri ngồi phía trước, lý do không gì khác, số mệnh của người này là kiểu được thiên đạo sủng ái, không chỉ vậy, công đức cũng rất nồng đậm, chắc chắn là người đã làm không ít việc thiện.

"A Dịch, cậu đang nghĩ gì vậy?" Tô Ngôn nghi ngờ nhìn Văn Dịch.

Văn Dịch khẽ lắc đầu: "Không có gì."

“Tớ hơi buồn ngủ, ngủ một lát đây." Tô Ngôn nói.

"Ừ." Văn Dịch gật đầu.

Mấy người ngồi cùng nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Không ai nói chuyện.

Thẩm Nghiên và Tần Sở đều là người mới trong giới giải trí, mục đích đến chương trình này không cần nói cũng biết.

Hình tượng bên ngoài của Tô Ngôn vốn là người ít nói, lúc này lại đang ngủ, mọi người cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Một lúc im lặng.

Cố Tri ở hàng ghế trước lại lặng lẽ nhìn Văn Dịch vài lần.

Văn Dịch cảm nhận được ánh mắt của anh ta, ánh mắt cụp xuống nhìn thẳng vào anh ta.

Cố Tri khẽ cười.

"Có chuyện gì sao?" Văn Dịch thản nhiên như nước.

"Thấy cậu quen mắt." Cố Tri nói.

Ánh mắt anh ta rất nghiêm túc, vẻ mặt chân thành.

"Có lẽ những người đẹp trai đều có điểm giống nhau." Văn Dịch thản nhiên nói.

Cố Tri gật đầu ra vẻ nghiêm túc.

Phòng livestream vừa mở đã nhấp nháy, khán giả cười muốn bay lên.

"Mẹ ơi, con yêu rồi."

"Hahahaha, Văn bảo nói đúng, cậu ấy rất đẹp trai."

"Nhưng Cố Tri cũng đẹp trai, tại sao trai đẹp lại làm bạn với trai đẹp, vậy tôi phải làm sao?"

"Hạt bụi nhỏ bé mà cũng có tính khí à."

"Ngôn bảo trông có vẻ mệt mỏi, có phải cậu ấy ngủ rồi không?"

Khu bình luận rất sôi nổi, Văn Dịch buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế.
« Chương TrướcChương Tiếp »