Chương 14

Bài đăng có nói tối hôm qua chở hai người, đều rất đẹp trai, lúc xuống xe thì bị một trong hai người nhét cho một lá bùa, bảo anh ta về nhà sớm, nói anh ta gần đây vận khí không tốt, dễ gặp phải thứ kỳ quái.

Ban đầu anh ta không tin, nhưng mang tâm lý có thờ có thiêng, có kiêng có lành nên đã nhận lá bùa.

Không ngờ anh ta thật sự gặp phải chuyện, nửa tiếng sau ở đường lớn trung tâm chở một vị khách, ban đầu điểm đến là một con phố sầm uất, không ngờ càng chạy càng hoang vắng, định vị cũng tắt ngúm.

Sau đó anh ta lấy hết can đảm nhìn vào gương chiếu hậu xem mặt vị khách, lại thấy một khuôn mặt mục nát.

Vị khách đó còn cười toe toét với anh ta, lúc đó đầu óc anh ta trống rỗng.

Con quỷ há cái miệng đầy máu nhào tới, suýt nữa dọa anh ta chết khϊếp.

Đột nhiên lá bùa trong túi nóng lên, nữ quỷ như gặp phải khắc tinh, trong nháy mắt biến mất.

Đợi anh ta run rẩy lau mồ hôi trên trán hoàn hồn lại, xe đã dừng ở ven khu náo nhiệt.

Mọi người đều coi như anh ta đang kể chuyện, bình luận càng muôn hình vạn trạng.

Nhưng những người từng gặp quỷ đều hâm mộ anh ta có vận may tốt.

"A Dịch, cậu thật thần kỳ, còn có bất ngờ nào mà tớ không biết nữa không?" Ánh mắt Tô Ngôn sáng rực.

Cậu không biết tớ không phải "Văn Dịch".

Văn Dịch mặt ủ mày chau, khó nói nên lời.

Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim vác máy quay đến cửa.

Văn Dịch chạy bộ về xách theo bữa sáng thì thấy mấy anh quay phim đứng ở cửa.

Một cô gái đang chuẩn bị gõ cửa.

Văn Dịch giãn lông mày đang nhíu lại, đột nhiên nhớ ra hôm nay bắt đầu quay chương trình tạp kỹ.

"Mọi người là đoàn quay của chương trình "Du lịch nào" phải không?" Văn Dịch lên tiếng.

Đạo diễn quay phim đang định gõ cửa sững người, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai không tì vết của Văn Dịch.

Cô ấy bỗng đỏ mặt, nói năng có chút vấp váp: "Đúng vậy."

"Chúng tôi đến để ghi hình Tô Ngôn tiên sinh và bạn của anh ấy."

Văn Dịch "ừm" một tiếng.

Bước lên mở cửa.

"Cậu ấy vẫn chưa dậy, mọi người cứ ngồi đợi một lát."

Văn Dịch đặt đồ lên bàn ăn, nghĩ nghĩ vẫn nên gọi Tô Ngôn dậy rồi đi tắm thì hơn.

Cậu ngăn cản hành động muốn đi theo vào phòng của người quay phim, nhanh chóng đóng cửa lại.

Quả nhiên, Tô Ngôn còn đang ngủ say, cậu nhướng mày.

"Tô Ngôn, dậy thôi."

Tô Ngôn lật người, lầm bầm: "Cho tớ ngủ thêm chút nữa!"

Văn Dịch hít sâu một hơi: "Đạo diễn quay phim đã đến rồi, nếu cậu mà còn không dậy, tớ mở cửa ra thì sự trong sạch của cậu không còn nữa đâu đấy. Mấy chục vạn người đang xem cậu ngủ trực tuyến đấy."

Vừa dứt lời, Tô Ngôn trực tiếp bật dậy: "Hu hu hu, suýt chút nữa thì không còn trong sạch."

"A Dịch, cảm ơn cậu đã bảo vệ sự trong sạch của tớ."

Cậu ấy thậm chí còn chưa kịp đi giày đã lao vào phòng vệ sinh.

“Wow wow, anh trai nhỏ đẹp trai quá, anh ấy ở cùng với Ngôn bảo nhà chúng ta sao?"

"Mở màn đã tấn công thị giác thế này, đoàn làm phim đúng là biết cách tạo hiệu ứng, trực tiếp dùng mặt anh trai nhỏ làm hình nền."

"A a a, cậu ấy thật sự rất đẹp trai, đây là mặt mộc hoàn toàn đấy."

Khi khu bình luận vừa hoàn hồn lại đang liếʍ nhan sắc, Văn Dịch bước ra.

Ngượng ngùng nói: "A Ngôn đang rửa mặt, làm phiền mọi người đợi một chút."

Nói xong liền quay về phòng mình.

“Cậu ấy nói gì cơ?! A Ngôn!!! Hu hu hu, gọi như vậy có phải quá thân mật rồi không."

"Ngôn Ngôn sao con không nói cho mẹ biết bạn trai con trông như vậy, mẹ đâu phải là người cổ hủ, sao lại ngăn cản hai đứa chứ? Mẹ nhất định sẽ chúc phúc cho hai đứa."

"Mọi người đừng quá đáng, Ngôn Ngôn đã nói cậu ấy độc thân rồi."

Bình luận chia làm hai phe, ủng hộ ở bên nhau, phản bác độc thân, còn có những người im lặng không tranh không giành lặng lẽ liếʍ nhan sắc, nói chung là khá náo nhiệt.

Văn Dịch rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Mở cửa ra vẫn chưa quen với việc trong nhà đột nhiên có thêm mấy người vác máy quay.

"A Dịch, mau đến ăn sáng, ăn xong rồi phải xuất phát." Tô Ngôn ngồi ở bàn ăn.

"Mọi người ăn chưa?" Văn Dịch nhìn về phía mấy người.

Tô Ngôn lấy phần của hai người, chia phần còn lại cho mấy quay phim liên tục xua tay nói đã ăn rồi.

"Mua khá nhiều, chỗ này đủ cho chúng ta ăn rồi." Tô Ngôn cười cười, chia đồ ăn ra.

Trong căn phòng yên tĩnh, mọi người đều im lặng cúi đầu ăn sáng.

"Đúng rồi, điểm đến đầu tiên của chúng ta là đâu vậy?"

Tô Ngôn tò mò hỏi.

Đạo diễn cắn một miếng xíu mại thơm phức, cười cười thần bí: "Đây là bí mật."

"Ồ, vậy được rồi." Tô Ngôn uất ức nhìn Văn Dịch, rõ ràng là không nhận được câu trả lời nên không vui.

"Ăn của cậu đi." Văn Dịch bất đắc dĩ.

"Ồ." Tô Ngôn hóa bi phẫn thành sức ăn, không mất bao lâu đã giải quyết xong bữa sáng.

Kéo vali xuất phát.

Lên xe buýt của đoàn làm phim, đạo diễn cầm máy tính bảng đưa cho bọn họ: "Tiếp theo chúng ta sẽ đến sân bay, hai người có thể tương tác với người hâm mộ."