Một lần nữa tỉnh dậy thì sắc trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời chói chang khiến cậu không thể mở nổi hai mắt, cậu không chịu được phải dùng cánh tay che chắn trước mắt.
Một hồi lâu sau khi đã cảm thấy tốt hơn cậu mới chậm rãi thả tay xuống, trước mắt là một người mặc trang phục màu trắng được thiết kế riêng đang đứng nhìn, đây chính là quản gia Beta trong khu căn cứ này, khuôn mặt ông bình tĩnh, hướng về phía Ôn Mặc đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất hơi khom người chào: “Buổi sáng tốt lành.”
Tiếp sau đó mặt không đổi sắc nhặt chiếc qυầи ɭóŧ bị xé nát thành một cục nhỏ vứt vào trong thùng rác, cũng thay túi đựng rác mới.
Ôn Mặc mắt nhìn đồng hồ điện tử, phát hiện bây giờ đã tám giờ sáng, áo ngủ của cậu đã tuột quá nửa sang một bên, cậu lại kéo lên che lại những dấu vết mờ ám rải rác khắp thân thể, chỉ cho đối phương vị trí cần quét dọn.
Từ trong phòng tắm rửa mặt ra ngoài, mảng giường hỗn độn đã được thay ga mới hoàn toàn, quản gia cũng đã biến mất không thấy đâu, trên bàn cơm để lại một khẩu phần ăn gồm bánh sandwich kẹp thịt xông khói cùng sữa bò, đây là bữa sáng của cậu.
Ôn Mặc không ăn uống gì nhiều, chỉ cầm lên uống hai ngụm sữa bò liền đặt xuống, cậu lấy thẻ nhớ cắm vào một chiếc điện thoại khác, gõ một dãy ký tự tám chữ số.
Trương Khiêm giờ phút này đang chờ ở cửa trung tâʍ ɦội nghị, chợt anh nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, rũ mắt nhìn xuống, biểu tình không khỏi sửng sốt, không một tiếng động dư quang lặng lẽ quét xung quanh một vòng, lúc này mới đi đến bên bệ cửa sổ bắt máy.
Một giọng nói êm ái từ đầu dây bên kia điện thoại truyền tới: “Xin chào, thượng úy Trương.”
Yết hầu Trương Khiêm động đậy, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Ngữ điệu đối phương vẫn dịu dàng như thế: “Tôi muốn đi Ôn gia một chuyến, sẽ trở về trước mười hai giờ trưa, có thể điều cho tôi một chiếc xe không?”
—— không phải ai khác.
Trương Khiêm thực sự không biết nói gì, nên cảm thấy tiếc nuối hay thở dài nhẹ nhõm đây, cơ hàm căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, anh trầm ngâm, cố gắng trấn an mình bình tĩnh không một gợn sóng: “Được, mấy giờ qua?”
“Hơn mười lăm phút nữa, có được không?”
“Được.” Trương Khiêm hỏi: “Còn có chuyện gì khác nữa không?”
“Không có.” Đối phương dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Thượng úy Trương, cảm ơn anh nhé.”
“Không cần khách sáo.”
Buông đi động xuống, Trương Khiêm tựa như bị rút cạn sức lực mà lui lại mấy bước dựa vào trên bệ cửa. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua những kẽ hở trên tàng cây rọi vào phòng, loang lổ chiếu vào mặt anh, anh cứ thế đắm mình trong vầng sáng ấy chậm rãi nhắm hai mắt lại, nắm tay ở bên cạnh người cũng chậm rãi siết chặt.