Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đại Lão Alpha Nghe Được Tiếng Lòng Bạn Đời Mỏ Hỗn Omega Của Mình

Chương 2.1: Thổi gió bên gối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Căn cứ nằm ở ven biển phía Nam, được bao phủ bởi một tầng trăng sáng, khung cảnh lạnh lẽo khi gió biển thổi qua dường như đã phai nhạt đi không ít, phong cảnh như họa này ai có thể tưởng tượng được mấy năm trước nó chỉ là một mớ hỗn độn tràn ngập khói thuốc súng chứ.

Lùm cây xanh bên ngoài cửa sổ khẽ khàng lay động, đèn đặt dưới đất toả ra sắc quang chói lọi, tất cả đều trở nên mơ hồ.

Ôn Mặc cả người ướt đẫm, mặt lâng lâng đỏ, cậu quỳ gối trên giường ngoan ngoãn dùng khăn giấy lau chùi cho người đàn ông, người đàn ông sau khi được thỏa mãn liền duỗi tay về phía cậu như thể đang vỗ về một chú mèo con, nhìn tâm trạng có vẻ không tồi.

Ôn Mặc nhẹ giọng hỏi: “Ngài muốn tắm rửa không ạ?”

Người đàn ông lấy ra một điếu thuốc lá, tùy tay ném bật lửa sang bên: “Xả nước đi.”

Ôn Mặc tiện tay lấy chiếc áo sơ mi khoác qua loa lên người rồi lập tức bò xuống giường, đi xả nước vào bồn tắm. Cơ thể cậu có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn tỏ ra không có việc gì mà chuẩn bị việc tắm rửa cho hắn trước, đèn phòng tắm rọi xuống hàng lông mi thanh mảnh, hai bên má ửng hồng do bị hơi nước hun nóng.

Nước ấm lặng yên mà hung hăng xả đầy đáy bồn tắm, khí nóng bốc hơi lên.

Ôn Mặc nhìn thoáng qua về phía cánh cửa, không chút tiếng động nhẹ nhàng lấy ra hộp thuốc con từ trong túi, cái kệ trước tấm gương ở bồn rửa mặt bày la liệt không ít đồ, nơi đó đã bày ra mấy cái hộp hình dáng giống một chiếc bình, đó là loại thuốc tránh thai phổ biến trên thị trường mà giới Omega thường dùng.

Ngón tay cậu lắc lắc, sau đó yên lặng mà nhìn chằm chằm nó một lúc lâu.

Cuối cùng cậu vẫn là cũng thu hồi tầm mắt, lúc này mới bắt đầu rửa sạch những chỗ dơ trên thân thể.

Cậu vừa mới mặc chiếc qυầи ɭóŧ mới, một tiếng kéo xoẹt vang lên, cửa cảm ứng liền mở tung. Người đàn ông cao lớn khí chất trầm ổn thần sắc thư thái bước vào phòng tắm, hắn thản nhiên đến mức cậu sinh ra ảo giác rằng hắn và người đàn ông ban nãy còn hung hăng ở trên giường kia là hai người khác nhau.

Hắn bước vào bồn tắm, hai tay dang rộng, nằm ngửa người, Ôn Mặc lập tức cất bước tiến đến, cậu quỳ gối bên cạnh bồn tắm, một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên xoa bóp thái dương giúp hắn.

Ánh đèn mông lung tưởng chừng như bị che phủ bởi một tầng sương mỏng, bao trùm bốn bức tường, biến mọi thứ trở nên mơ ảo.

Trong thời khắc tràn ngập sự nhu hòa yên ả, Ôn Mặc dịu giọng mở miệng nói: “Em nghe nói…… “

Cậu nhút nhát liếc nhìn mắt người đàn ông, nói tiếp: “Quân đội phía Ôn thị nộp đơn xin cung ứng quân lương nhưng bị bác bỏ rồi.”

Người đàn ông khép hờ đôi mắt, nửa ngày trôi qua cũng không thấy động tĩnh gì, Ôn Mặc thức thời lập tức ngậm miệng lại, chỉ là lực đạo ở đầu ngón tay khẽ dùng sức thêm mấy phần, mí mắt rủ xuống, như thể thân tâm cậu đều chỉ đặt trên người một mình người đàn ông này.

Hồi lâu sau, người đàn ông chậm rãi mở hẳn mắt, con ngươi màu nâu nhạt không có mảy may chút cảm xúc nào, hắn nhiều năm chinh chiến sa trường, khí chất trầm lặng đến mức làm người ta không khỏi phải cảm thấy sợ hãi.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Ôn Mặc, mỉa mai mà cười lạnh một tiếng.

Điều này cũng nằm trong dự tính của Ôn Mặc, cho tới bây giờ càng là liền một tia bên cảm xúc đều vô, dù sao thì trước nay cậu vốn đã biết, ở trong mắt đối phương, cậu căn bản chẳng là cái thá gì mà có thể ở trước mặt nói chuyện với hắn.

Cũng may trong suốt ba năm này, ít nhiều gì cậu cũng đã thăm dò tìm hiểu được tính nết hắn ra sao, chỉ có thể vờ như không hiểu ý tứ châm chọc của hắn, ngữ điệu mềm mỏng: “Là em nói sai rồi, ngài đừng nóng giận.”

Cậu lại tiếp tục xoa xoa ấn ấn thái dương hắn: “Sản nghiệp của Ôn thị chúng em sớm đã lụi tàn, lại rơi đùng xuống một cái thùng rỗng kêu to cố chấp muốn hồi sinh nó, nào cần phải hao tâm tổn sức nhiều như vậy, thà rằng biết thức thời một chút nghĩ đến đại cục mà gia nhập quân doanh, đi theo phía sau người khác còn có thể uống được ngụm canh sống sót, chỉ cần mặt dày hơn xíu là được, lần trước ba tới thăm em, em thấy tóc ba đều bạc hết rồi, thật sự vô cùng xót thương, vậy nên trong lúc tình thế cấp bách mới nhất thời——”

Cậu dừng câu chuyện, đôi tay chậm rãi lướt xuống cổ hắn, khi không ai thấy cậu liền có chút do dự, rồi rất tự nhiên mà ôm choàng lấy cổ hắn, dựa vào dính lên người hắn: “Em xin lỗi, em hứa sau này sẽ không nói mê nói sảng vậy nữa, ngài đừng so đo với em làm gì.”
« Chương TrướcChương Tiếp »