Ông cụ lui về gian sau, cơ bản mặc kệ chuyện tiếp theo, Hoắc Diễn lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn âm hiểm sắc bén, so với ông ta năm đó chỉ có hơn chứ không kém, tự nhiên ông ta cũng thấy yên tâm, về sau tuổi cao còn vững hơn cả thạch điêu, trong thư phòng trải đầy những tác phẩm nổi danh, thánh thủ lão Chu đã giải nghệ ở ẩn nhiều năm, quả thực là làm khó Hoắc Diễn mang một khối ngọc thạch thượng phẩm tới đây cho ông ta rồi.
Ông nhìn từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng, lại nhìn Hoắc Diễn tuấn lãng giống hệt như chính mình thời còn trẻ, đáy lòng lại càng yêu thích: “ Trong đám trẻ đồng trang lứa ở Hoắc gia này, người giống ta nhất là con, Hoắc thị giao ở trong tay con, ta rất yên tâm.”
Ông cụ đậy hộp gấm lại, lấy lại bình tĩnh nói tiếp: “Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, con cũng hai mươi tám tuổi, nên suy xét vấn đề sinh con nối dõi đi.”
Hoắc gia tự nhiên sẽ có cho chính mình một bộ phương pháp lựa chọn người thừa kế, trung tâm chọn giống và gây giống cho dân ở Liên Bang sẽ lọc ra một đoàn đội chuyên môn vì Hoắc gia mà phục vụ nghiên cứu chuyện con cái, bảo đảm trên mặt gen di truyền sẽ sàng chọn ra cho Hoắc thị đàn con cháu ưu tú nhất.
Hoắc Diễn cùng nhóm các anh chị em cũng vì điều đó mà được đứng ở đây, bọn họ chính là dòng dõi huyết thống thuần chủng nhất, lại là người có quan hệ cạnh tranh rộng, trừ khi tình nguyện cúi đầu, còn có không ít người bị lưu đày tới nước ngoài, bao gồm cả nhà sinh vật học là bà của Hoắc Diễn, người này ở giữa gió tanh mưa máu, hiển nhiên đầu óc không phải người bình thường.
Hoắc Diễn nhận lấy xì gà Ôn Mặc đưa, đang muốn đưa lên, trong lòng chợt vụt lên ý nghĩ, quay sang cười nói: “Có thể suy xét, chuẩn bị làm chuyện này trước, sinh cho tôi một đứa con.”
Ôn Mặc cầm khăn phủi nhẹ bọt xì gà vãi trên mặt bàn, nghe được lời này, ngón tay không khỏi cứng đờ, quả nhiên, sắc mặt ông cụ lập tức trầm xuống: “Làm bậy!”
Hoắc Diễn bất động thanh sắc cười cười: “Không có việc gì đâu, Hoắc gia cũng không thiếu một đứa trẻ như vậy.”
Bộp một tiếng, hộp gấm trên tay ông cụ Hoắc hung hăng nện ở trên bàn, màu mắt ông ta lạnh lẽo, mắt nhìn Omega đang ở một bên cụp mi rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Một thằng điếm hạ tiện như vậy, rốt cuộc nó đã rót cho mày uống bùa mê thuốc lú gì!”
Ông ta càng nhìn càng thấy chướng mắt Omega như con hồ ly tinh kia, đang định mở miệng, Hoắc Diễn đã lạnh lùng mà quát Ôn Mặc: “Đi ra ngoài!”
Ôn Mặc lập tức rũ mắt đứng dậy, hơi hơi cung kính, không một tiếng động nhanh chóng lui ra ngoài.
Ôn Mặc ra ngoài hành lang, đứng ở cửa cầu thang, âm thanh ông cụ Hoắc tức giận mắng chửi đã không còn nghe thấy nữa, cậu lại nhìn thính đường dưới lầu, rộn ràng náo nhiệt, một trận kinh hô vang lên, đó là thịnh hội giao lưu hợp tác thuộc về giữa các Alpha, cậu chợt cảm thấy mình không còn nơi nào để đi nữa.
Đứng bất động tại chỗ trong chốc lát, cậu sải bước đi về phía gác mái.
Ôn Mặc đứng ở một chỗ trước cửa lớn, hồi lâu, cuối cùng cũng vặn tay chốt cửa xuống.
Đây là một gian phòng ngập một màu đơn sắc theo đúng nghĩa đen, mặc dù có ánh mặt trời chiếu vào, cũng không xoá đi được một chút hơi thở ẩm mốc lâu ngày.
Bên cửa sổ, một ông lão mái tóc bạc phơ ngồi trên một chiếc ghế mây xưa cũ tựa người vào cửa, trên cổ ông ấy mang theo một miếng dán áp chế tin tức tố giống Ôn Mặc y như đúc.
Người này là chủ nhân một toà viện khác, hoặc là nói, là chủ nhân trên danh nghĩa, ông là bạn đời ghép phối của ông cụ Hoắc - Hoắc Hoàn, là một Omega từng trải qua thời đại AO chung thủy với nhau tuyệt đối.
Ôn Mặc dừng tại chỗ một lát, cậu đi qua, cầm lấy cái ly của ông ấy, rót thêm vào trong đó chút nước ấm.
Ông lão không có bất kỳ động tĩnh gì, thậm chí ánh mắt còn hiện lên tia mệt mỏi quan sát trên người Ôn Mặc, cảm giác giống như một bộ xương khô cứng bị chôn vùi nhiều năm. Điều này làm cho Ôn Mặc xuất hiện một loại ảo giác, giống như ông lão ấy chưa từng rời khỏi nơi này, ban ngày tựa như đêm tối, bốn mùa ba tháng, một năm ở lại là một năm tĩnh tọa, ngồi xuống từ những năm tháng thanh xuân rực rỡ đến khi mái tóc phai màu trắng xoá.
Màu mắt Ôn Mặc hơi u ám, chậm rãi ngồi ở trên một chiếc ghế mây khác, nhìn bên ngoài cậu rất giống ông lão ấy, đều là sự vô cảm trước vạn vật ngoài kia.
Trong lúc có người hầu tới đưa cơm, Ôn Mặc thấy ông ấy lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng người hầu Hoắc gia hẳn cũng không phải người bình thường, họ giữ vẻ mặt bình tĩnh, làm như không có việc gì mà buông mâm đồ ăn xuống rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Ôn Mặc cứ như vậy ở trong căn phòng tối tăm cũ kĩ này dù đang là ban ngày, phía dưới lầu rất là náo nhiệt, có một vài âm thanh linh tinh vụn vặt mơ hồ truyền tới, hẳn là yến tiệc đã bắt đầu rồi, không có người đi lên mời bọn họ xuống, nơi này như thể một hòn đảo nhỏ biệt lập bị lãng quên, dù bên ngoài có náo nhiệt ầm ĩ đến đâu cũng sẽ không ảnh hưởng nơi này.
Ôn Mặc cứ như vậy ngủ quên ở trên hòn đảo ấy, rồi cậu nằm mơ, mơ thấy một mảnh đen kịt, lần này, cậu không cảm thấy vô vọng mà giãy giụa, cậu chỉ lẳng lặng mà đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn mảnh không gian dày đặc đen như hũ nút và tịch mịch kia.