Manh mối vừa mới có chút tiến triển, lại lập tức bị chững lại đứt đoạn.
Ba ngày sau, tài liệu các bước phát triển của vụ án đều được chuyển giao tới căn cứ quân đội.
Hoắc Diễn nhả ra một ngụm khói trắng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, nhìn qua một lần tệp tài liệu thô kia.
“Mạc Lị?” Hắn cảm thấy cái tên này rất quen mắt, bỗng nhiên nhớ tới, đây chính là nữ Omega bán hoa có độ phù hợp cao bị gϊếŧ cuối cùng cùng với tên Alpha họ Triệu kia.
Hoắc Diễn dập tắt khói thuốc, hắn ném tài liệu ở trên bàn, phân phó nói: “Tôi sẽ đặc cách phê chuẩn quyền hạn, về phương diện nhân thủ cũng không cần lo lắng, có điều —— Trong thời gian ngắn nhất cần phải điều tra rõ ràng chuyện này.”
“Vâng!” Mấy phó quan phụ trách tiểu đội nhỏ đồng thanh đáp.
“Trương Khiêm?” Nửa ngày không nghe được tiếng đáp lại, Hoắc Diễn cau mày, trầm giọng gằn: “Trương Khiêm!”
Trương Khiêm tức khắc rùng mình, cơ thể lập tức trở nên căng cứng, sắc mặt Hoắc Diễn có chút không tốt, hắn liếc mắt đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới: “Tại sao gần đây cứ như mất hồn mất vía?”
Trương Khiêm hầu kết vừa động, đôi tay dính sát vào hai bên mép sườn quần, anh rũ mắt khom người: “Tôi rất xin lỗi, trưởng quan.”
Màu mắt Hoắc Diễn lạnh nhạt, nhìn chằm chằm anh một lúc: “Việc công phân phó vừa rồi, đã rõ chưa?”
“……Đã rõ ạ.”
Trong lòng Hoắc Diễn bực bội, nhưng hắn cũng không có ý định ở trước mặt mấy phó quan này không cho một trợ thủ đắc lực là anh chút mặt mũi, chỉ hướng ánh mắt về phía những người còn lại ý bảo có chút chuyện, mấy người kia cũng hiểu ý, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Hoắc Diễn lúc này mới đứng lên, âm trầm bước chân nhanh như chạy bộ mà đi qua.
Nhìn thân ảnh ngập tràn khí thế áp bức kia, Trương Khiêm bối rối bị ép tới càng ngày càng thấp.
Hoắc Diễn cuối cùng dừng lại ở trước mặt, chăm chú nhìn anh hồi lâu: “Cậu được như ngày hôm nay là nhờ có tôi nâng đỡ mà đi lên, nhớ kỹ cho tôi! Không có lần sau!”
“Tuân lệnh!”
Ngữ khí Hoắc Diễn hoà hoãn lại: “Ngày mai là sinh nhật ông cụ, đến lúc đó cậu đi cùng tôi, dẫn cậu đi làm quen với một vài người.”
Đôi mắt Trương Khiêm thả lỏng: “Cảm ơn trưởng quan.”
“Được rồi, đi ra ngoài đi.”
Hoắc Diễn vỗ vỗ thật mạnh bờ vai của anh, trở về chỗ ngồi của mình.
Văn phòng lập tức bay lên không, Hoắc Diễn nới lỏng cổ áo một chút, lúc này mới cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, khó chịu gõ gõ vài cái lên mặt bàn, cảnh vệ bên người hắn sửng sốt, sau đó mới hiểu được hắn muốn uống nước, cậu ta vội cầm lấy cái cốc, cung cung kính kính dâng lên.
Trái tim Hoắc Diễn có chút bức bối, đã thay nhiều người như vậy, vậy mà lại không có lấy một người nhanh nhẹn có thể so với Omega trong nhà hắn.
Hắn cau mày, cầm lấy ly nước, chuẩn bị chờ lát nữa kêu bộ phận hậu cần thay một cảnh vệ khác.
*
Trương Khiêm đẩy cửa ra, từ văn phòng đi ra, anh bực bội mà day day mày, ngẩng đầu lên, giữa gian hành lang sáng ngời có một người đang đứng đó.
Ánh mắt hai người vô thức chạm vào nhau.
Ngăn cách bọn họ chỉ có một chiếc cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính pha lê rọi vào, trong chùm tia sáng rực rỡ ấy có một chút loạn trần nhảy múa, giống như có vô số bàn tay, ngăn cách bọn họ.
Ôn Mặc nhìn anh, khóe môi chậm rãi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Biết rõ chỉ là ảo giác, nhưng Trương Khiêm vẫn có cảm giác chân thật, anh ngửi thấy mùi hương bạch trà thơm ngọt pha lẫn vào trong không khí, ướŧ áŧ, đen tối, diễm tình mà chui vào cánh mũi anh.
Yết hầu anh giật giật, lạnh nhạt dời đi ánh mắt, lướt qua Ôn Mặc, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài.
Ôn Mặc nghiêng mặt tránh đi, nhìn thân ảnh dần dần biến mất ở cuối hành lang, như suy tư về điều gì đó, sau một hồi, cậu thủ hồi lại tầm mắt, đi tới cánh cửa trước mặt.
Trên tay cậu xách theo hộp chè mang cho Hoắc trưởng quan.